ZingTruyen.biz

Bhtt Mot Giac Tinh Day Ta Khong Hieu Gi Thu Nhan Tu Viet Futa Np

Nhìn phản ứng của đại miêu tương đối vi diệu, Tiết Ưu Ưu rất muốn bật cười nhưng vẫn cố nhịn xuống, phải để cho đại miêu còn lại một chút tôn nghiêm đâu.

"Này....này...."

"Không....không phải? Bảo bảo....bảo bảo vừa mới...vừa mới..."

Bạch Mễ quơ tay múa chân, không biết dùng từ như thế nào cho đúng, bàn tay đặt trên bụng nàng vẫn còn hơi run rẩy, rõ ràng thể chất thiên về lãnh một chút, nhưng vào lúc này Tiết Ưu Ưu có thể cảm nhận được tay nó đang dần thấm ướt ra mồ hôi.

"Ân, bảo bảo vừa mới đạp Tiểu Ưu."

"Không....bình thường đi?"

"Tiểu...tiểu giống cái có đau hay không?"

Vừa nói lại muốn lo lắng trở lại, kể từ khi tiểu giống cái mang thai, nó giống như bị già đi mười tuổi, sở hữu lo lắng diễn ra trong mấy năm liền còn không bằng một ngày lo nghĩ cho nàng, cứ tình hình này diễn ra, nó sợ một ngày nào đó trái tim không chịu nổi mà nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tiết Ưu Ưu nhìn phản ứng của đại miêu chăm chú nhìn vào mình, chỉ cần nàng nói ra một câu không thoải mái, Tiết Ưu Ưu thậm chí còn có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng sau đó.

"Không có không thoải mái, thực bình thường A Mễ..."

"Bảo bảo rất khỏe mạnh đâu, mới đạp đạp ta một chút."

"Thật sự?"

"Ta muốn đi ra bên ngoài chơi tuyết!"

"Ân, nếu không có việc gì là tốt rồi. Khoan đã? Ngươi vừa mới nói cái gì đó?"

"Tiểu Ưu muốn đi ra bên ngoài chơi tuyết sao.... A Mễ ~"

Biết nàng lại bắt đầu làm nũng, Bạch Mễ quấn nàng vào trong chăn thành một cuộn giấy, cứ như vậy ôm nàng ra bên ngoài rửa mặt, cũng không nhắc lại yêu cầu của tiểu giống cái, giống như chưa từng nghe qua thỉnh cầu của nàng.

"A Mễ ~"

Bạch Mễ biết quá rõ tính tình của nàng, trực tiếp không để ý, giả vờ làm lơ, đợi đến khi tiểu giống cái nói thật sự mệt mỏi sẽ tự động quên đi.

Nhưng Bạch Mễ vẫn là quá xem thường tiểu làm tinh này, rõ ràng đã bị quấn thành một cuộc giấy, nhưng lại có thể lộn xộn cố ý chọc phá không cho nó rửa mặt cho nàng, còn trộm vươn đầu lưỡi ra bên ngoài liếm liếm bàn tay của đại miêu, Bạch Mễ thân hình cứng đờ, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn vào tiểu làm tinh đang nghịch ngợm trước mặt.

Bạch Mễ thở dài, chỉ có thể thương lượng với nàng:

"Nếu như A Lạc cũng đồng ý cho ngươi ra bên ngoài, ta sẽ không phản đối."

"Hoan hô ~"

Tiết Ưu Ưu bẹp một ngụm hôn vào má Bạch Mễ, còn cố ý lưu lại nước miếng trên đó, Bạch Mễ bề ngoài ghét bỏ, nhưng bên trong nội tâm sớm đã nhạc đến nở hoa.

[Tác giả: wattpad @chamcham2002/Chambobo]

Bạch Mễ để cho nàng chạy vào bếp trước, nó ở lại dọn dẹp chậu rửa mặt cho nàng, tiểu giống cái vừa đi khỏi liền không nhịn được nở nụ cười, người ta nói quả thật không sai, Thụ Miêu chính là thú nhân ngạo kiều nhất cái đại lục này.

"A Lạc ~"

"Oa....."

Tiết Ưu Ưu nhìn một bàn đồ ăn, nhịn không được vươn móng vuốt trảo một miếng thịt nướng bỏ vào trong miệng, kết quả không cẩn thận làm năng đầu lưỡi, cái miệng nhỏ bắt đầu hô hô vừa thổi vừa ăn.

"Hô....hô....nóng quá...."

Lam Lạc thấy nàng như vậy cũng là bất đắc dĩ, tiến đến cố định cằm nàng lại không cho lại nhúc nhích, cại mở cái miệng nhỏ của nàng ra, đầu lưỡi phấn phấn lúc này đã hơi đỏ, mặc dùng không có nghiêm trọng nhưng mấy ngày là sẽ không có tiêu đi xuống.

"Làm gì gấp gáp như vậy, không có ai giành ăn với ngươi."

"Tiểu thèm miêu."

Tiết Ưu Ưu bị mắng có chút ủy khuất nhưng cũng không biết phản bác thế nào, dù sao nàng cũng biết đại miêu là lo lắng cho nàng, nhưng không ngờ lại đến trình độ càm ràm như vậy, nàng còn muốn xin đại miêu đi ra ngoài chơi đâu, phải nhịn xuống!

Bạch Mễ bận bịu ở sau vườn cũng đi vào, ngồi xuống ngay bên cạnh nàng, tiểu giống cái mặc dù đói bụng nhưng cũng sẽ ngoan ngoãn chờ đợi đại miêu đông đủ mới bắt đầu ăn, nói rằng ăn như vậy sẽ ngon miệng hơn, nhưng đại miêu quá hiểu tính tình của nàng, đã quan tâm bọn nó còn sẽ cãi bướng, không biết tính tình này dưỡng từ đâu ra.

"A Lạc, ta muốn nói chuyện với Tiểu Đào, có thể viết thư hay không?"

"Viết thư? Là như thế nào?"

"Ây da, chính là, giống như ta sẽ hỏi thăm tình hình của nàng, nhưng mà không thể trực tiếp đi gặp nàng được, còn có cách nào khác hay không?"

"Không có, trực tiếp đi gặp nàng, nhưng mà ngươi bây giờ không thể đi xa được, chỉ có thể ở trong nhà, tuyết đổ rất lớn, bên ngoài sẽ nguy hiểm."

"Không có cách nào khác sao..."

Nhìn thấy tâm trạng của nàng đang hạ xuống, Lam Lạc suy nghĩ, không phải là không có, nhưng cách này bọn nó cảm thấy quá phiền, còn phải huấn luyện, liền trực tiếp đi gặp người muốn gặp sẽ nhanh hơn, Thụ Miêu chạy một chút là sẽ đến địa điểm, nhanh hơn những sinh vật khác rất nhiều.

Lam Lạc cũng đã suy nghĩ, trời đang vào đông, mấy tháng tuyết mới ngừng hạ xuống, cũng không thể để cho tiểu giống cái ngồi ngốc ở trong nhà suốt được, cũng phải kiếm việc gì đó cho nàng làm, nhưng nó vẫn là chưa nghĩ ra được, nhân tiện tiểu giống cái nhắc đến việc này, nó muốn hỏi hỏi một chút ý kiến của nàng.

"Tiểu Ưu có muốn làm cái gì, hay đặc biệt muốn chơi cái gì hay không?"

Thấy mục đích không biết bằng cách nào đã có thể đạt được, Tiết Ưu Ưu gấp không chờ nổi, liền không có suy nghĩ nên nói như thế nào, trực tiếp hỏi ra khẩu:

"Ta có thể đi ra bên ngoài chơi tuyết sao?"

"...."

"...."

Lam Lạc cùng Bạch Mễ đều trầm mặc, Tiết Ưu Ưu vốn tưởng rằng việc chơi tuyết đã ra khỏi tầm với của nàng, liền héo úa xuống, đầu nhỏ gục xuống gặm bắp, thức ăn ở trong miệng cũng không còn ngon như vậy.

"Nếu đi ra ngoài chơi rất dễ sẽ sinh bệnh, phải uống dược đắng, Tiểu Ưu chịu được sao?"

Tiết Ưu Ưu bắt đầu méo mó.

Nàng sợ uống dược đắng, muốn lấy được đồ vật gì sẽ giống như tiểu động vật, quấn lấy đại miêu làm nũng, không cho nàng cũng không hề khóc nháo làm trời làm đất như lúc trước, chỉ là ủy khuất trốn vào một góc nhỏ hút hút cái mũi, tự động liếm vết thương của nàng.

Giống như toàn bộ thế giới đều vứt bỏ nàng.

Tiểu giống cái lần đầu mang thai, không hề biết rằng nội tâm càng ngày càng mẫn cảm.

Thậm chí chỉ một câu nói bâng quơ của đại miêu, cũng có thể làm nàng thương tâm đến khóc hồng hai mắt.

Những lúc như vậy, đại miêu sẽ kéo nàng vào trong lòng, vỗ lưng an ủi, còn giảng cho nàng nó yêu thích nàng như thế nào, mặc dù khóc cũng nhanh, nhưng hống cũng hảo, đôi ba câu của đại miêu liền có thể làm nàng tươi sáng trở lại, hai mắt mở to lấp lánh nhìn nó, không hề che đậy yêu thích cùng sùng bái.

Đại miêu làm sao đỉnh được tiểu giống cái đáng thương như vậy, chỉ cần là cái nàng muốn, bọn nó dù cho có khó khăn đến mấy cũng sẽ đi lấy cho nàng bằng được, không phải là muốn đi ra bên ngoài chơi tuyết sao, có chuyện gì khó, chỉ cần ăn mặc dày dặn môt chút là được!

Đại miêu càng dung túng nàng, tiểu giống cái càng học ngoan, đại miêu nói cái gì cũng sẽ nghe lời, mỗi sáng thức dậy còn sẽ chủ động hiến hôn buổi sớm cho chúng, giống như lúc nãy nàng làm với Bạch Mễ, không có ai dạy cho nàng nên làm như vậy, Tiết Ưu Ưu chỉ cảm thấy điều đó là nên làm.

Dần dần hình thành thói quen, Tiết Ưu Ưu không biết những điều nho nhỏ đó đã dần chiếm cứ sinh hoạt của nàng, cũng giống như đại miêu, đã có thể quang minh chính đại bước vào cuộc sống của nàng.

Bây giờ còn có tiểu bảo bảo chứng minh, một nhà của nàng, cuối cùng Tiết Ưu Ưu cũng đã thực hiện được ước mơ nho nhỏ của mình, có một mái ấm cùng với người mà nàng yêu thích.

Bấy nhiêu đó cũng đủ rồi, nàng sẽ không lại đòi hỏi gì thêm nữa.

"Còn không ăn nhanh lên, nếu không ta sẽ đổi ý a."

Thấy tiểu giống cái vẫn còn ngốc ngốc nhìn mình, Lam Lạc chỉ có thể bồi thêm một câu:

"Không phải muốn đi ra bên ngoài chơi tuyết sao? Trời bên ngoài còn nắng ấm, phơi nắng một chút cũng dễ chịu."

"Oa...ô...ô...A Lạc tốt quá...A Mễ....ô...ô..."

__________________________________

Cầu bình chọn cầu bình luận cầu theo dõi.

Từ 40 bình chọn, 5 bình luận sẽ đăng chương tiếp theo (mọi người lưu ý phải đủ bình luận luôn mình mới đăng nha).

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz