ZingTruyen.biz

Bhtt Mot Giac Tinh Day Ta Khong Hieu Gi Thu Nhan Tu Viet Futa Np

Lam Lạc vẫn không biết tính làm sao với gia hỏa này, nếu như để mặc kệ nó thì với tốc độ ăn uống kinh người này nó sẽ phá hủy khu vườn nhỏ của tiểu giống cái mất, còn không biết nó đến từ đâu, làm sao dám vào được lãnh địa của Thụ Miêu, Lam Lạc thật sự đau đầu không thôi.

"A Lạc, nó ăn hảo nhiều..."

"Luyến tiếc?"

"M-mới không có đâu, ta làm gì nhỏ mọn như vậy..."

Nhưng mà nàng thật sự luyến tiếc a, trái bắp to như vậy, nhất định là ăn rất ngon đi...

"Có lẽ là nó rất đói, đợi nó ăn xong ta sẽ đuổi nó đi."

"Phải đuổi nó đi sao?"

Mặc dù luyến tiếc, Tiết Ưu Ưu vẫn là cảm thấy nó rất đáng yêu, chỉ ngoại trừ ăn hơi nhiều, nhưng khu vườn này rộng như vậy, nàng không tin một mình nó có thể ăn hết khu vườn của nàng, với cả nó chỉ ăn bắp thôi mà đúng không? Tại sao A Lạc còn muốn đuổi nó đi như vậy...

Lam Lạc thở dài, tiểu giống cái chính là như vậy, luôn luyến tiếc mọi thứ, nó rất mong nàng có thể nhẫn tâm hơn một chút, không cần phải tốt bụng với tất cả mọi người, như thế rất dễ sẽ bị người ta lợi dụng.

Lam Lạc kéo nàng ôm vào trong lòng mình, tiểu giống cái giống như cũng rất ngoan ngoãn nghe theo, vùi đầu vào trước ngực nó, nó biết nàng lại sắp làm nũng, nên giành trước ngắt lời nàng.

"Được rồi, thật hết cách với ngươi."

Lam Lạc nâng đầu nàng dậy, cúi thấp người xuống trước mặt nàng: "Hôn ta."

Tiết Ưu Ưu nhóm mũi chân ôm lấy cổ nó, cái miệng nhỏ hơi dẩu lên hôn vào bên má trái một cái, lại chuyển sang má phải, cuối cùng đỏ mặt dừng lại trước môi đại miêu, lấy hết dũng khí hôn chóc vào môi nó.

Tiết Ưu Ưu kẹp môi nó vào giữa hai cánh môi nàng hơi mút nhẹ, nàng biết đại miêu rất thích nàng làm như vậy, Lam Lạc ôm chặt nàng hơn, hơi thở bắt đầu không đều đặn, nhớ lại đêm hôm trước nàng làm xong với Bạch Miêu mà bỏ bê nó, trong miệng nhất thời chua lòm, đảo khách thành chủ cắn lấy môi nàng bắt đầu hôn sâu.

"Há miệng, tiểu giống cái ngu ngốc..."

Được đại miêu ôn tồn dạy bảo, Tiết Ưu Ưu dù có thông minh đến mấy cũng không thể theo kịp tiết tấu của nó, huống hồ nhìn nàng ngốc như vậy, đến cách thở khi hôn cũng không tài nào học được, mỗi lần bị đại miêu hôn lấy đều giống như bị người ta nhấn chìm xuống nước rồi sau đó mới nổi lên hô hấp.

Tiếng giảo phá róc rách vang lên khi mà Tiết Ưu Ưu vừa hé miệng, đầu lưỡi nàng bị cắn đến tê dại, tâm trí bắt đầu mông lung, nàng bị hôn đến mơ mơ hồ hồ, mãi một lúc lâu mới dần ý thức lại còn đang ở bên ngoài.

Nàng thử đẩy đại miêu một chút, nhưng nó giống như không phản ứng, một lòng ngấu nghiến đôi môi của nàng, đến khi tiểu giống cái vì không thở được mà hơi nức nở, Lam Lạc mới buông tha cho nàng.

Môi hoàn toàn sưng tấy.

"Ngươi a, luôn làm nũng."

A Tuyết thấy hai người không lên tiếng từ nãy giờ cũng đã quay đầu lại nhìn cả hai: "....." Ta đâu có bị mù đâu!

Ta là linh thú, tại sao phải chứng kiến cái này!

Đợi cho tiểu giống cái hô hấp bình thường trở lại, Lam Lạc mới nói đến chuyện chính.

"Ta chỉ có thể bảo đảm không ngăn cản nó lại vào đây, nếu như nó bước gần đến căn nhà của chúng ta thì ta sẽ đuổi nó đi."

Thấy tiểu giống cái còn muốn nói gì, Lam Lạc lại bồi thêm một câu: "Đây là nhượng bộ cuối cùng."

Tiểu giống cái nhanh chóng héo úa xụ mặt xuống.

[Tác giả: wattpad @chamcham2002/Chambobo].

Nàng biết đại miêu tính chiếm hữu rất cao, nhưng không ngờ được lại đến mức này, Tiết Ưu Ưu không thể thay đổi nó trong ngày một ngày hai, huống chi đây còn là bản tính của Thụ Miêu, Tiết Ưu Ưu chỉ có thể bĩu môi xem như đồng ý.

"Tiểu vật nhỏ, không được ăn hết bắp của tỷ tỷ có biết không?"

A.....còn dám xưng tỷ tỷ với ta, cô gái nhỏ này là không biết ta đã bao nhiêu tuổi đâu...

Mặc kệ tiểu giống cái vẫn cứ luyên thuyên, A Tuyết vẫn cứ đưa lưng về phía nàng vểnh cái mông cao cao, tiểu giống cái chẳng những không tức giận mà còn cười ngọt ngào như vậy, cũng quá ngốc đi?

Nó mới không rảnh lo cho nhân loại ngu xuẩn này!

Đúng rồi, còn phải quay trở về báo cho Hắc Miêu....

. . .

Trơ mắt nhìn tiểu vật nhỏ bay đi càng ngày càng xa, Tiết Ưu Ưu vẫn còn đang mơ màng chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, nàng cứ đứng ngơ ra một lúc, là thật sự không tin được có người không để ý nàng...

Nàng không còn mị lực như thế sao?

"Phụt...."

Lam Lạc thật sự nhịn không được, tiếng phụt cười càng ngày càng rõ ràng, bả vai run rẩy do khắc chế đến lợi hại, nó chưa bao giờ thấy tiểu giống cái phải ăn mệt, có lẽ gia hỏa kia là khắc tinh của nàng đi?

Tiết Ưu Ưu muốn tạc mau, không biết dũng khí ở đâu, màng quay lại trừng đại miêu làm cho nó im bặt, xấu hổ quay sang chỗ khác, nhưng chỉ thấy đại miêu im lặng được một lúc, sau đó bả vai lại kịch liệt run rẩy.

Thật quá đáng, không để ý đến các ngươi nữa!

Tiểu giống cái hùng hùng hổ hổ đi vào trong nhà, không thèm quay đầu lại nhìn nó một cái, còn dậm chân biểu hiện nàng đang rất không cao hứng.

A....con thỏ nhỏ tức giận cũng sẽ cắn người...

Lão bà nóng giận, cần phải hống hống.

Lam Lạc hớn hở chạy vào trong theo sau nàng, muốn hống lão bà, tất nhiêu là phải hống ở trên giường...

"Tiểu giống cái ta sai rồi ~"

"Hừ..."

. . .

"Bổn linh thú đi vào trong được."

"Ngươi là tình cờ vào trong kiếm ăn đi?"

A Tuyết bị nói trúng tim đen, nhưng vẫn chết sống chối bỏ, nó là linh thú, là linh thú thượng cổ! Nó mới không vì đám đồ ăn tầm thường kia mà rung động.

"Ha...đã biết."

"Thái độ của ngươi là như thế nào? Ta là nói thật sự! Ngươi dám không tin tưởng ta?"

"Ta tin a, làm sao không tin tưởng linh thú được, có đúng không Tiểu bao tử?"

"Ân ân... Cái gì? Ngươi nói ai là Tiểu bao tử, tức chết ta, không có ta, xem ngươi như thế nào tiếp cận được tiểu giống cái kia."

"Đã biết."

"Cái gì?"

"Ta nói là đã biết như thế nào gặp được tiểu giống cái."

". . ."

Đáng thương A Tuyết, nó đã không còn sự lợi dụng với đại Hắc Miêu thối tha.

Xem nó đã đi theo mình bao năm nay, Minh Quyết vẫn là miễn cưỡng an ủi nó một chút, hống đến cho gia hỏa tâm tình vui vẻ, còn lắc lắc cái đuôi như tiểu cẩu.

Minh Quyết ánh mắt muốn nói lại thôi nhìn nó, một con linh thú hai trăm tuổi cố gắng bày ra bộ dạng đáng yêu, xem như thế nào cũng cảm thấy quá mức cay đôi mắt.

Nó lại bị ghét bỏ!

Uổng công nó một thân trên dưới nộn nộn đáng yêu, vậy mà lại bị nữ nhân xấu xa này ghét bỏ, bây giờ nó đã hiểu được cảm giác của tiểu giống cái khi nãy, thật là không dễ chịu một chút nào...

Còn tiếp_____________

Chương tiếp theo

"Tiểu giống cái ngoan, không tức giận có được không?"

"Hừ... A Lạc mau hống ta, Tiểu Ưu đang rất không cao hứng, Tiểu Ưu đang rất tức giận!"

"Tiểu Ưu muốn A Lạc hống như thế nào đây?"

. . .

"Ân....A Lạc...đừng...đừng chạm vào nơi đó...."

"Ân...a....ha....aa..."

"Ô ô...muốn tới....chịu không nổi....ô..."
___________________________________

Cầu bình chọn cầu bình luận cầu theo dõi.

Từ 40 bình chọn, 5 bình luận sẽ đăng chương tiếp theo (mọi người lưu ý phải đủ bình luận luôn mình mới đăng nha).

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz