ZingTruyen.Asia

[BHTT] - [EDIT] Tỏ tình khi cậu 17 tuổi

Chương 4: Tôi không cần

SunKT9389

Ngày 29 là thứ sáu, Nhan Vị thức dậy sau giấc ngủ nhìn thấy trần ký túc xá, tâm tư có chút ngo ngoe rục rịch.

​Giang Ấu Di tiếp tục trốn tránh Nhan Vị, trong giờ học vì không muốn phân tâm mà nghĩ đông nghĩ tây cô cư nhiên bắt đầu nghiêm túc làm bài tập.

​Trong tiết toán, bởi vì hôm qua tùy tiện mà khoanh vào mấy câu trắc nghiệm nên khi bài thi được phát xuống, lão sư dặn dò học sinh xem các câu sai của mình trước, rồi gọi Nhan Vị: "Nhan Vị, em mang bài kiểm tra theo thầy ra đây một chút."

​Chu Hiểu Hiểu có chút lo lắng, ngày hôm qua cô nhìn thấy Nhan Vị nộp bài thi, còn rất nhiều câu chưa làm, Nhan Vị khẳng định là bị ăn mắng.

​Người được cô lo lắng cho lại trưng ra vẻ mặt thản nhiên, Nhan Vị quét mắt nhìn qua bài thi, cầm nó đứng dậy, gót chân đụng vào chân ghế dựa, phát ra âm thanh.

​Vài bạn học vì tiếng động mà nhìn qua, nhưng rất nhanh lại cúi đầu tiếp tục xem các câu trả lời sai, nhưng cũng có vài tầm mắt theo Nhan Vị ra lớp học, thấy trên hành lang lão sư nghiêm khắc mà phê bình thái độ học tập không tốt của cô học sinh ngoan.

​Trong đó một ánh mắt là thuộc về Chu Hiểu Hiểu, ánh mắt khác đến từ bạn học nữa ngồi sau cạnh cửa sổ.

​Giang Ấu Di ngồi ở góc phòng học, nghe không rõ giọng nói trên hành lang, chỉ có thể dựa vào thần thái của lão sư khi nói chuyện với học sinh mà phỏng đoán Nhan Vị đại khái là đang bị phê bình.

​Hiếm thấy.

Lát sau Nhan Vị cung kính khom người, giống ở đang thừa nhận lỗi sai, lão sư xua tay, hai người một trước một sau mà trở về lớp học.

​Giang Ấu Di đúng lúc cúi đầu, làm bộ như không có chuyện gì.

​Nhan Vị trở lại chỗ ngồi, Chu Hiểu Hiểu lập tức thò mặt lại gần nhỏ giọng quan tâm: "Cậu không sao chứ?"

​Nhan Vị bật cười, còn không phải là bởi vì nộp giấy trắng nên bị lão sư xách ra ngoài giáo huấn một trận sao? Là một học sinh, không vài lần nộp giấy trắng, coi như mấy học tập có chút vô vị, mất đi sự tuỳ ý chỉ có ở tuổi thanh xuân, đó mới chân chính là tiếc nuối.

​Đây là đạo lý mà sau khi Nhan Vị bước chân vào cánh cửa đại học mới ngộ ra được.

​Hiện giờ có thể một lần nữa trải nghiệm cảm giác thanh xuân, Nhan Vị cảm thấy không tệ, tuy rằng cô cũng không phải cố ý muốn nộp giấy trắng.

​Bất quá chuyện này đối với Chu Hiểu Hiểu mà nói là một chuyện vô cùng ghê gớm.

​Vì để không làm bạn ngồi cùng bàn kinh ngạc quá mức, Nhan Vị vừa sửa lại mấy chỗ sai trên bài thi, vừa nói với Chu Hiểu Hiểu: "Về sau loại chuyện này sẽ thường xuyên xảy ra, cậu nhanh chóng tập làm quen đi."

​"Hả?" Chu Hiểu Hiểu vẻ mặt ngây ngốc.

​Nhan Vị không giải thích gì thêm, cô không nói giỡn với Chu Hiểu Hiểu, đối với cô hiện tại kiến thức trong bài thi vô cùng mơ hồ, không phải không muốn làm bài thật tốt mà căn bản làm không được.

Cô tốt nghiệp cao trung đã 6 năm, thời điểm chọn ban khoa học tự nhiên là do yêu cầu của ba mẹ, sau này khi Giang Ấu Di xảy ra chuyện, trong một đêm cô trở nên đặc biệt phản nghịch.

​Thi đại học thất bại thảm hại, học lại một năm cao tam, cô không màng cha mẹ quở trách chỉ cắm đầu vào ban xã hội, cầm lấy thành tích trạng nguyên, từ bỏ đại học hàng đầu thủ đô, thi được vào học viện luật nổi tiếng nhất cả nước.

​Thời học đại học chuyên ngành là luật pháp, lên nghiên cứu sinh tiếp tục đào tạo sâu, triệt triệt để để chuyển hình trở thành sinh viên xã hội, đem toàn bộ kiến thức lý số hoá sinh ở cao trung nén ra sau đầu, quên đến triệt để, hiện tại muốn học lại thì cần có thời gian.

​Nhan Vị bắt đầu so sánh đúng sai với sách, Chu Hiểu Hiểu hoảng hốt mà quay đầu, trạng thái trong cả tiết khóa đều như trôi đi đâu, không biết nghĩ cái gì, Nhan Vị cũng không quản.

​Sau khi tan học Nhan Vị bị lão sư gọi đến văn phòng, Giang Ấu Di cầm ly nước đến trước lớp học lấy nước ấm, trở về đi ngang qua bàn học của Nhan Vị, tờ giấy trắng thoải mái nằm trên mặt bàn, tên lớp quen thuộc, điểm số quen thuộc mà cô hay nhận được, còn có cái tên quen thuộc, nhưng ba nguyên tố này kết hợp cùng nhau, thật là tin tức kinh thiên động.

cả ngày thứ sáu Nhan Vị cũng không được nói chuyện với Giang Ấu Di, Giang Ấu Di là người ở đây, cuối tuần không ở lại ký túc xá, buổi chiều lên lớp xong liền thu dọn đồ đạt chuẩn bị trở về nhà, lại bị người chặn ở cửa lớp học.

​"Làm gì vậy?" Giang Ấu Di nhìn bạn học nữ chặn đường mình, trên mặt không có chút biểu tình.

​Nhan Vị muốn nói lại thôi, ngăn lại muốn nói, cuối cùng lại khô cằn hỏi: "Phải về nhà sao?"

​Giang Ấu Di: "..."

Cô nâng nâng vai, cặp sách trên vai lắc qua lắc lại, chẳng lẽ còn không rõ ràng?

​Hai ngày nay học bá thoạt nhìn không quá thông minh.

​"Cậu nên đến nhà ăn ăn cơm." Giang Ấu Di nói.

​Thái độ cự tuyệt giao tiếp quá rõ ràng, Nhan Vị chỉ kiên trì năm giây liền bị bầu không khí xấu hổ đẩy lui, Giang Ấu Di từ bên người cô bước nhanh qua, rẽ xuống lầu.

​Lại thất bại.

​Nhan Vị có chút uể oải, cảm xúc xuống thấp.

Giờ tự học tối thứ sáu không nghiêm, không ít học sinh trốn giờ học này chạy ra ngoài lên mạng, trong lớp học còn trống ghế hơn một nửa.

​Chu Hiểu Hiểu sau khi ăn cơm chiều xong trên đường về lớp học thì đi ngang qua quầy bán quà vặt liền mua hai chai sữa chua, ngoài ý muốn phát hiện học bá ngồi cùng bàn lúc này cư nhiên lại không ở lớp.

Cô xoay người hỏi bạn nữ ngồi sau: "Nhan Vị không đến sao?"

​Bạn học nữ ngẩng đầu, đưa mắt nhìn thấy bên cạnh Chu Hiểu Hiểu không có ai, mới nói: "Không chú ý lắm, hình như mình không nhìn thấy cậu ấy."

Hai ngày nay học bá thật sự không bình thường.

​Chu Hiểu Hiểu nằm dài trên bàn học, chuyển sang xuất thần nhìn cây bút, không đến một lát sau liền cầm lấy chai sữa chua uống sạch.

Cô đem chai rỗng bỏ vào bao nilon ném vào thùng rác, nhìn chải sữa chua nằm trên góc bàn thở dài, sau đó vùi đầu vào ngồi giải đề.

​Thật sự phiền lòng mà.

​Làm không được mấy câu, Chu Hiểu Hiểu dứt khoát buông bút cầm lấy hộp sữa chua trở về ký túc xá.

​Bạn học nữa ngồi sau nhìn thấy Chu Hiểu Hiểu đứng dậy đi mất, nghi hoặc chớp chớp mắt, nhóm học bá hôm nay đều không tham gia giờ tự học sao?

​Nhan Vị không đến lớp học cũng không ở ký túc xá, không biết chạy đi đâu, lúc trở về thì đã sắp tắt đèn, không giao lưu với các bạn trong phòng, tắm xong trực tiếp leo lên giường ngủ mất.

Trước khi ngủ Chu Hiểu Hiểu ném xuống một chai sữa chua, nằm ở trên giường nhìn tấm ván giường trên như suy tư gì đó.

Buổi sáng thứ hai Giang Ấu Di mới trở lại trường học, đám người lục đi đén lớp tự học, cô lại hành xử khác người mà đi trở về ký túc xá.

Thời điểm bước lên lầu trên cơ bản trong ký túc xá không còn ai, cô giống như trước kia định sẽ ngủ hết hai tiết rồi mới đến lớp, không nghĩ đến vừa đến đầu cầu thang lại vừa lúc gặp Nhan Vị bước ra.

​Giang Ấu Di: "..."

Cô xoay người muốn bỏ chạy, Nhan Vị lại nhanh hơn một bước chặn trước người cô.

​"Tại sao trên mặt lại bị thương như thế?" Nhan Vị sốt ruột, tốc độ nói chuyện so với bình thường càng nhanh hơn, không cho chính mình chút thời gian do dự.

​Giang Ấu Di không đáp, hỏi lại: "Tại sao giờ này cậu còn ở ký túc xá?"

​"Cậu trả lời mình trước." Nhan Vị không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vết máu ở khóe miệng Giang Ấu Di, vết thương thật lớn, cánh môi dưới bị rách da, kết thành vảy.

​Giang Ấu Di bị nhìn chằm chằm đến không được tự nhiên, lông mày nhăn lại, ngữ khí lành lạnh: "Chuyện của tôi không cần cậu quản, nếu cậu không đi sớm thì sẽ muộn đấy."

​Nhan Vị vẫn không đi, làm ra bộ dáng không nhận được câu rtar lời tuyệt đối không rời đi.

​Là dáng vẻ cô chưa từng thấy qua, có chút động tâm.

​A phi, không được động tâm.

​"Cậu biết tại sao rồi định làm gì? Đại diện các bạn trông lớp an ủi tôi sao?" Kiên nhẫn của Giang Ấu Di có hạn, ngữ khí rõ ràng rất nôn nóng.

​Nhan Vị lần này lại không lùi bước, nói ra một hơi: "Mặc kệ thế nào, chỉ cần cậu nguyện ý nói cho mình biết, mình nhất định sẽ đứng về phía cậu."

​Đây là câu nói dài nhất kể từ sau khi hai người gặp lại.

Đầu tiên là ​Giang Ấu Di sửng sốt, sau đó khóe miệng cười cười, nụ cười tràn ngập cảm giác châm chọc, làm Nhan Vị rất không thoải mái, làm như không có gì hỏi cô một câu: Cậu thì biết cái gì?

​Nhưng những lời này Giang Ấu Di không nói ra được, cô nói đại một lý do thoái thác: "Muốn giúp tôi với tư cách bạn bè? Bênh vực kẻ yếu sao?"

​Nhan Vị: "... Ừ."

​Kỳ thật, cô lời cô muốn nói không phải như thế, nhưng cô không có dũng cảm.

​Nụ cười trên môi Giang Ấu Di dần dần biến mất, gằn từng chữ một mà nói: "Tôi không cần."

Cô nghiêng người người muốn đi vòng qua người Nhan Vị, đồng thời để lại một câu: "Tự quản mình cho tốt, tôi không cần chút tình cảm tuỳ tiện này, không phải ai cũng cần sự thương hại từ người khác giống như chó, giống như mèo."

​Sự kiên nhẫn của Giang Ấu Di đã không còn, thật sự nặng lời, cũng rất có tính đả kích người khác, nếu đổi thành Nhan Vị trước kia, khẳng định đã bị đâm đến không dám nói tiếp.

​Nhưng cô là Nhan Vị bảy năm sau.

​Lần này cô muốn thay đổi hết tất cả.

​Giang Ấu Di không thể thành công thoát thân, bởi vì Nhan Vị bắt được cổ tay của cô: "Nếu mình đáp ứng cậu thì sao? MÌnh cũng không phải là người khác."

​Trong nháy mắt, Giang Ấu Di cảm thấy chính mình đang gặp ảo giác.

​Ánh mắt Nhan Vị chuyên chú nghiêm túc thật sự rất hấp dẫn người, giống như khi học kỳ 1 lúc hai người mới vừa trở thành bạn cùng bàn, có một lần cô trốn học bị Nhan Vị bắt được, Nhan Vị đứng chắn trên đường nói cho cô biết rằng trốn học là hành vi không tốt, nghiêm túc nói lý lẽ, có chút đáng yêu.

​Nhưng rất nhanh Giang Ấu Di đã phản ứng lại, dùng sức chớp chớp mắt, xua đi cảm giác ê ẩm, có chút ướt át nơi đáy mắt, ngữ khí so với vừa càng thêm lạnh lùng, xa cách hơn: "Hôm nay là cá tháng tư, nhưng cậu nói đùa không buồn cười một chút nào."

Nói xong cô liền đẩy tay Nhan Vị ra, rời đi nhưng cũng không trở về ký túc xá mà là trực tiếp đến phòng học.

Cô không rõ Nhan Vị có phải đang nói giỡn với mình hay không, nhưng nếu Nhan Vị chỉ thương hại cô, cô không những không cảm thấy được an ủi mà trái lại càng làm cô thêm tức giận.

​Nhan Vị không phải Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn, mà Giang Ấu Di cô cũng không phải kiểu người đi cầu xin sự thương hại.

​Nhìn bóng dáng Giang Ấu Di biến mất ở chỗ rẽ, dũng khí ban nãy của Nhan Vị thình lình biến mất trong nháy mắt.

Cô hình như biết Giang Ấu Di vì cái gì mà tức giận, nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ lại thì cơ bản cũng không rõ lắm.

​Có lẽ, cô thật sự không hiểu rõ về Giang Ấu Di, cho nên việc cô tự cho mình đúng, đi nói mấy lời quan tâm không những không có hiệu quả mà ngược lại là làm tổn thương lòng tự trọng của Giang Ấu Di.

Không ngoài dự đoán Nhan Vị đến muộn, lão sư ngữ văn cho cô đứng ở cửa, đọc bài thơ cổ, Nhan Vị không nhớ kiến thức các môn tự nhiên nhưng môn văn lại không tệ lắm, trước mặt mọi người đọc ra.

​Chu Hiểu Hiểu đối với sự khác thường của học bá ngồi cùng bàn vô cùng lo lắng.

Trong tiết học Nhan Vị đứng dậy đi toilet, đưa mắt nhìn về phía chỗ ngồi của Giang Ấu, người có hẳn là vừa rồi cô ấy đã đi ra ngoài.

​Trên mặt Giang Ấu Di có vết tích, quá nổi bật, khẳng định sẽ không đi đến chỗ người nhiều.

​Nhan Vị đi lên sân thượng toà nhà dạy học, toà này chủ yếu là phòng thí nghiệm, rất ít người, trong một góc còn có vòi nước bị hỏng.

Người cô muốn tìm quả nhiên ở chỗ này.

​Giang Ấu Di dựa lưng vào bức tường lót gạch men sứ trắng mà hút thuốc, thấy Nhan Vị tìm tới, có chút kinh ngạc nhưng cũng không quá nhiều.

Chung quy lại thì đây cũng là nơi mà hai người hay đến hồi học kỳ 1.

​Giang Ấu Di không chạy trốn nữa, giơ giơ điếu thuốc lá đang cháy trong tay lên, bởi vì động tác mà tàn thuốc liền rớt xuống đất, nửa vui đùa nửa châm chọc mà mở miệng: "Ai nha, bị bắt rồi, học sinh ngoan định đi báo với lão sư hả?"

Trước khi bước lên sân thượng, Nhan Vị đã hít sâu một hơi, chuẩn bị tốt tâm lý, nên mặt không biến sắc mà đi qua chỗ Giang Ấu Di, không chút chần chừ mà đoạt lấy điếu thuốc trong tay đối phương, sau đó đặt vào trong miệng hít một hơi.

​Đầu điếu thuốc đỏ lên rồi tắt dần, Nhan Vị nhả ra một làn khói lên mặt Giang Ấu Di.

​Giang Ấu Di nhìn Nhan Vị tiêu sái mà dụi dụi đầu điếu thuốc lá, rồi quăng vào thùng rác cách đó không xa.

​Một loạt động tác nước chảy mây trôi, rồi quay đầu lại vỗ vỗ vai Giang Ấu Di: "Loại thuốc này hút không tốt lắm, mùi quá nồng, hơn nữa quá dễ sặc."

​Từ trong túi áo Nhan Vị lấy ra một bao thuốc lá, nhét vào trong tay Giang Ấu Di, đây là loại thuốc lá mới ra mấy năm gần đây, còn chưa đặc biệt nổi trong giới hút thuốc lá nữ, cũng là loại thuốc sau này Nhan Vị rất thích.

​"Mùi này thanh nhã hơn một chút, mùi thuốc lưu lại không quá rõ ràng nên lão sư sẽ không dễ phát hiện." Nhan Vị nói xong, vỗ vỗ tay xoay người liền đi.

​Giang Ấu Di choáng váng.

========================

Chuyên mục "Quote of the chapter"

"Mọi người thường không bị đánh gục bởi áp lực từ thế giới bên ngoài, mà bởi cảm xúc của chính mình."

----Tiểu Dã----

========================

Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!

02/11/2022

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia