ZingTruyen.biz

Bhtt Edit Du Tinh Kha Dai Ts Tac Gia Man Nhien

"Em...... Em tưởng Lâm Duyệt." Quý Hựu Ngôn thấy là Cảnh Tú, có điểm nói lắp.

Cảnh Tú hơi hơi gật đầu, ánh mắt dời xuống, tầm mắt dừng hình ảnh ở trên hai cái chân dài để trần của cô. Là Lâm Duyệt thì có thể để trần như vậy sao? Sắc mặt Cảnh Tú càng thêm trầm.

Quý Hựu Ngôn theo tầm mắt của Cảnh Tú đi xuống, tức khắc mặt đỏ tai hồng, một bên ý đồ kéo quần áo dài xuống, một bên lúng túng nói: "Chị chờ một lát." Sau đó không đợi phản ứng của Cảnh Tú, cô vội vàng đóng cửa lại, nhảy trở về lật tủ quần áo.

Cảnh Tú bị nhốt ở ngoài cửa, nặng nề mà thở dài. Vừa rồi chỉ đơn giản nhìn lướt qua, trên đùi thoạt nhìn có chút đỏ, cũng may tựa hồ không phải đặc biệt nghiêm trọng. Sắc mặt nàng hơi buông lỏng.

"Lâm Duyệt đâu? Tôi để Diêu Tiêu đưa cô đi bệnh viện." Thanh âm của Cảnh Tú rầu rĩ cách cửa gỗ rắn chắc truyền đến.

Ngày mùa đông, Quý Hựu Ngôn không có mang quần đùi, thật vất vả moi ra một cái quần ống rộng thùng thình tròng lên. Nghe được Cảnh Tú hỏi ý, động tác của cô dừng một chút, khống chế không được mà cắn môi cười trộm.

Cảnh Tú đây là đang quan tâm cô đi?

Sau khi cô mặc quần xong, bước nhanh đi trở về phía cửa, mở cửa đáp lại nói: "Duyệt Duyệt hẳn là đi giúp em mua thuốc trị phỏng. Không cần cố ý đi bệnh viện, không có sao, chỉ là đỏ một chút, dùng nước xông một cái thì tốt rồi."

Nói xong, Quý Hựu Ngôn cởi khóa, tự nhiên mà đi đến phòng kính, vén ống quần lên thật cao, gỡ đầu vòi sen xuống mở ra, bất đắc dĩ tự giễu nói: "Xuất hiện ở bệnh viện nếu như bị chụp tới rồi, không chừng lại phải bị truyền thông viết ra chuyện linh tinh gì. Em cũng không muốn bọn họ khổ cực lãng phí tế bào não."

Cô cong eo, một tay cầm đầu vòi sen một tay lôi kéo hai bên quần không để trượt xuống, hiển nhiên có chút gian nan. Một bàn tay không có biện pháp toàn bộ giữ chặt ống quần bên phải, bắt đầu trượt xuống, bị ướt một chút. Quý Hựu Ngôn không rảnh tay kéo lên, đang chuẩn bị dùng cái tay cầm đầu vòi sen kia đi đóng vòi nước, một cánh tay nhỏ nhắn mềm mại xuất hiện ở trong tầm nhìn của cô.

Cảnh Tú cong lưng, động tác dưới tay mềm nhẹ mà tinh tế giúp cô gấp ống quần bên phải bị trượt xuống lên. Đầu ngón tay của nàng mang theo chút nhiệt độ thỉnh thoảng chạm được da thịt Quý Hựu Ngôn bị nước lạnh kích thích đến phá lệ mẫn cảm, Quý Hựu Ngôn không nhịn được nuốt yết hầu một chút.

Gấp tốt ống quần, Cảnh Tú duỗi tay tiếp nhận vòi sen, nhàn nhạt nói: "cô cầm tốt ống quần thì được rồi."

Quý Hựu Ngôn thụ sủng nhược kinh, ngốc lăng lăng mà nhìn khuôn mặt Cảnh Tú gần trong gang tấc.

"Váy của chị sẽ bị ướt." Thanh âm Quý Hựu Ngôn mạc danh có chút khô khốc. Hôm nay Cảnh Tú mặc một cái váy dài cập mắt cá màu đen bó eo cùng một cái áo gió dài, đi vào cái phòng kính này, nàng chỉ bỏ đi cái áo gió bên ngoài kia.

"Không sao." Cảnh Tú nhìn chằm chằm vệt đỏ trên đùi cô, cùng làn da bị nước lạnh đông lạnh ra tới nổi da gà, mày nhíu lại.

"Còn đau không?" Nàng đột nhiên hỏi.

Quý Hựu Ngôn quay đầu đi nhìn Cảnh Tú, thấy Cảnh Tú rũ đầu, tóc đen che lấp hơn phân nửa khuôn mặt của nàng, lại mơ hồ có thể thấy được ôn nhu bình thản đã lâu giữa mặt mày của nàng.

Tim cô đập như nổi trống, mềm giọng trả lời Cảnh Tú nói: "Không đau."

Cảnh Tú gần như không thể nghe thấy mà "Ân" một tiếng, không nói gì.

Cả không gian an tĩnh mà như là chỉ nghe được đến tiếng dòng nước xôn xao cùng với tiếng tim đập của mình, Quý Hựu Ngôn nhìn thân ảnh cao dài nhu mĩ của Cảnh Tú, nghe thanh hương nhàn nhạt tựa hồ là từ ngọn tóc của Cảnh Tú truyền đến, trong lúc hoảng hốt cảm thấy chính mình như là đang nằm mơ.

"Có phải ngày hôm qua Bắc thành trời mưa hay không ?" Cô liếm liếm môi, thử tính hỏi vòng.

Cảnh Tú rũ mắt, trầm mặc vài giây trả lời nói: "Ân, trời mưa."

Độ cong bên môi Quý Hựu Ngôn rốt cuộc áp không được, được một tấc lại muốn tiến một thước mà truy vấn nói: "Kia quay chụp còn thuận lợi sao? Nghe nói có ngoại cảnh, có ảnh hưởng sao?"

Cảnh Tú tự nhiên dời vòi sen, để dòng nước xả ra đều một chút. Nghe được truy vấn, nàng nhịn không được ngẩng đầu nhìn Quý Hựu Ngôn một cái.

Quý Hựu Ngôn dương cười, đôi mắt sáng rỡ, rõ ràng ngày thường là người bát diện linh lung, giờ phút này lại ngây ngô vụng về đến giống một cô gái nhỏ. Cảnh Tú dịch khai tầm mắt, thỏa hiệp nói: "Không có vấn đề gì, kế hoạch lâm thời có linh cảm, cho bối cảnh giả thiết bỏ thêm một chút đồ vật, vừa lúc cảnh mưa cũng dùng tới, hiệu quả khá tốt."

Không gian an tĩnh như vậy, ánh sáng ôn nhu như vậy, Cảnh Tú bình thản đối thoại với cô như vậy, làm Quý Hựu Ngôn sinh ra một chút ảo giác thời gian đảo ngược.

Lúc trước, các nàng cũng từng có thời gian năm tháng tĩnh hảo như vậy. Khi đó cô mới xuất đạo trong đầu chỉ nghĩ làm ca sĩ, không nghĩ đề cập giới điện ảnh, đã phát hai đầu đơn khúc, không hề có sức ảnh hưởng, cơ hồ là ở nhà nửa chờ sắp xếp việc làm. Cảnh Tú đã bắt đầu tham dự quay chụp điện ảnh, bận rộn đến chân không chấm đất. Nhưng sau khi kết thúc hành trình bận rộn, bất luận thời gian nào, Cảnh Tú luôn nguyện ý đuổi chuyến bay gần nhất, trước tiên trở lại trong cái ổ nhỏ của các nàng.

Có đôi khi quá mệt mỏi, Cảnh Tú ở bồn tắm ngâm mình liền ngủ quên rồi; lúc không mệt, Quý Hựu Ngôn liền dọn trương ghế nhỏ ngồi ở bên bồn tắm, giúp nàng gội đầu, hôn hôn nàng, cho nàng xoa xà phòng, nói chuyện phiếm câu được câu không với nàng về công tác gần nhất của nàng.

Những ngày ấy, lúc trước chỉ cảm thấy tầm thường, chưa từng nghĩ có một ngày hồi tưởng lên, thế nhưng lại cảm thấy quý giá như vậy.

Ánh mắt Quý Hựu Ngôn ảm đạm một chút, há miệng vừa định lại nói chút cái gì, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng tùy tiện kêu to : "Quý tỷ, em lấy thuốc tới, chị có khỏe không?"

Là Lâm Duyệt một phen đẩy cửa Cảnh Tú khép hờ ra, lòng nóng như lửa đốt mà vọt vào.

Quý Hựu Ngôn với Cảnh Tú nghe tiếng đều quay đầu lại nhìn Lâm Duyệt. Lâm Duyệt đột nhiên không kịp phòng ngừa cư nhiên gặp được tình cảnh kỳ quái Cảnh Tú đang giúp Quý Hựu Ngôn, tức khắc cũng cương ở tại chỗ. Nhìn biểu tình của Quý Hựu Ngôn, nàng mơ hồ cảm thấy chính mình giống như làm sai cái gì.

Nhưng việc đã đến nước này, nàng không có biện pháp, đành phải một bên căng da đầu đi về phía hai người, một bên như thường hô: "Cảnh lão sư chị cũng ở đây sao ?"

Cảnh Tú bình tĩnh mà "Ân" một tiếng, kéo lại làn váy một chút, hỏi Lâm Duyệt: "Đưa thuốc cho tôi xem?"

Lâm Duyệt đưa thuốc trị phỏng ra, Cảnh Tú tiếp nhận, đưa vòi sen cho Lâm Duyệt, chính mình đi ra pha lê gian.

Quý Hựu Ngôn ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn Lâm Duyệt liếc mắt một cái, biểu tình Lâm Duyệt làm ủy khuất ba ba, quan tâm nói: "Quý tỷ, vẫn là có chút đỏ a, muốn đi bệnh viện nhìn xem hay không, vạn nhất ngày mai tróc da liền không tốt."

Quý Hựu Ngôn tức giận cười, ngón trỏ cùng ngón cái nhéo ở trên môi Lâm Duyệt, giận nàng nói: "Không có việc gì đâu, cái miệng quạ đen của em đó."

Cảnh Tú trả thuốc lại cho Lâm Duyệt, bình tĩnh mà dặn dò nói: "Lại xối nước mười phút, sau đó bôi thuốc, hẳn là không có việc gì." Nói xong, nàng liền xoay người rời đi.

Quý Hựu Ngôn lưu luyến mà nhìn bóng dáng Cảnh Tú rời đi, Lâm Duyệt cười làm lành nói: "Cảnh lão sư hôm nay giống như đặc biệt ôn nhu a."

Quý Hựu Ngôn liếc nàng, tâm tình rõ ràng tốt chút , nhưng vẫn là vô tình nói: "Hôm nay không đạt tiêu chuẩn."

Lâm Duyệt gục đầu xuống làm nũng kêu một tiếng "Quý tỷ".

Hai người liền tư thế này, nghe lời nhìn thời gian mà lại xối nước mười phút mới đi ra. Ngồi trở lại trên giường, Quý Hựu Ngôn tiếp nhận thuốc từ Lâm Duyệt đang chuẩn bị bôi lên, Cảnh Tú bỗng nhiên lại đi mà quay lại.

Mặt mày nàng bình thản, đưa một tuýp thuốc dán lại đây, nhàn nhạt nói: "Dùng cái này, sẽ tốt một chút."

Thuốc trị phỏng Lâm Duyệt lấy về tới kia, là nàng tìm nhân viên y tế lấy, là loại thuốc trị phỏng bình thường nhất. Hiện tại tuýp thuốc mỡ này, là Cảnh Tú gọi điện thoại, để Diêu Tiêu liên hệ tư nhân bác sĩ bên này của các nàng vừa mới đưa đến.

"Cảm ơn." Quý Hựu Ngôn nắm chặt thuốc mỡ, ánh mắt thật sâu mà nhìn Cảnh Tú.

Nụ cười của Cảnh Tú nhàn nhạt, vốn định trả lời cô "Không khách khí, coi như là vì đáp lễ vừa mới cô giúp tôi trên bàn cơm ", nhưng lời nói đến bên miệng, nàng lại nuốt xuống đi.

"Không khách khí." Ngữ khí nàng hòa hoãn nói : "Tôi đi ra ngoài trước."

Nàng đi rồi, Lâm Duyệt chớp chớp đôi mắt, lại nghiêm túc như gặp chuyện lạ mà lặp lại một lần: "Quý tỷ! Cảnh lão sư hôm nay không phải giống như, mà là thật sự đặc biệt ôn nhu a!"

Nàng nhìn chằm chằm Quý Hựu Ngôn, có điểm tò mò đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng Quý Hựu Ngôn lại không có ý tứ giải đáp nghi hoặc của nàng, chỉ cúi đầu nhìn thuốc mỡ trong tay, ánh mắt so ánh trăng ngoài cửa sổ còn nhu hòa hơn.

A Tú...... Có phải đau lòng mềm lòng hay không ? Có phải cô có thể lại có nhiều một chút chờ mong, da mặt dày thổi lên kèn tiến công hay không?

***

Ra cửa Cảnh Tú liền nhận được điện thoại Chu Khang Thành gọi tới tiếp đón nàng đổi một nơi ăn cơm, nàng nhìn nhìn cửa phòng của Quý Hựu Ngôn, không yên tâm hỏi Quý lão sư thì sao, Chu Khang Thành nói có để phòng bếp làm đưa lên tới, Cảnh Tú mới yên tâm mà xuống lầu.

Một lần nữa trở lại trên bàn cơm, mọi người còn đang oán giận vấn đề đèn thủy tinh rơi xuống, nói nói, đề tài dần dần kéo đến tòa lầu mới mở cùng trang trí phòng ốc rồi, Cảnh Tú đối này đều không có hứng thú.

Nàng có chút xuất thần nhìn ánh sáng đong đưa lập lòe trên cốc có chân dài, chỉ cảm thấy chóp mũi giống như mơ hồ còn sót lại hương tóc của Quý Hựu Ngôn lây dính trên người lúc cô ôm nàng.

Vừa rồi có trong nháy mắt như vậy, nàng nhìn Quý Hựu Ngôn, phảng phất lại cảm nhận được lần nữa, cái gì kêu "Tim đập thình thịch".

Này không phải lần đầu tiên Quý Hựu Ngôn lấy tư thái như vậy bảo vệ nàng, cũng không phải lần đầu tiên Quý Hựu Ngôn thiện lương như vậy mà buông tha người gây họa.

Sau khi ở bên nhau năm thứ nhất, các nàng đi Tàng Địa du lịch tự túc, trên đường phát sinh ngoài ý muốn, Quý Hựu Ngôn cũng là trước tiên ôm lấy nàng như thế này, hộ nàng ở dưới thân; sau đó, phim điện ảnh lần đầu tiên nàng đương nữ chủ chiếu phim, Quý Hựu Ngôn với nàng cùng nhau cải trang tiến rạp chiếu phim xem phim, lúc tan cuộc bị người phát hiện, trong lúc bị vây truy chặn đường, nàng bước hụt trên thang lầu, Quý Hựu Ngôn cũng là không chút do dự ôm lấy nàng như thế này, ở lúc lăn đi xuống làm thịt lót cho nàng.

Một lần lăn xuống thang lầu kia, nàng cơ hồ lông tóc vô thương, Quý Hựu Ngôn lại té trầy khuỷu tay. Lúc đi bệnh viện băng bó, còn có paparazzi chưa từ bỏ ý định mà trốn ở ngoài cửa chụp lén. Nàng kêu bảo an bắt người, giận cực muốn ném camera của đối phương, cũng là Quý Hựu Ngôn ngăn cản nàng, nói bỏ đi, đó là đồ vật kiếm cơm của hắn, xóa đi ảnh chụp trong đó là được.

Quý Hựu Ngôn nói tất cả mọi người đều là bởi vì công tác, đều không dễ dàng.

Ánh mắt của Cảnh Tú có chút mềm mại.

Nàng vẫn luôn biết, Quý Hựu Ngôn thiện lương, trước sau như một. Có lẽ, cũng biết tình yêu của cô đối với mình cũng vậy, chỉ là trung gian lưng đeo quá nhiều thứ khó có thể gánh vác.

Trong cuộc đời ngoài ý muốn là vô thường, cũng là bình thường.

Nàng trải qua chuyện nghĩ mà sợ rất nhiều lần, tựa như chuyện nghĩ mà sợ mới vừa rồi, nghĩ mà sợ nếu là vừa rồi rơi xuống không chỉ là đèn thủy tinh, nghĩ mà sợ nếu là vừa rồi đèn thủy tinh vỡ nát văng ra thương tới Quý Hựu Ngôn rồi, nghĩ mà sợ...... Cả đời thật sự sẽ không còn được gặp lại Quý Hựu Ngôn.

Các nàng có thể lại tương phùng như vậy, là chuyện không dễ dàng, lại là cỡ nào khó được.

Cảnh Tú thử thỏa hiệp với bản thân mình, có chút chuyện lúc trước, không bằng khiến cho nó qua đi ?

________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Cảnh lão sư: Còn đau không?

Quý tỷ làm nũng: Chị hôn hôn nó liền không đau. (*/ω\*)

Cảnh lão sư lạnh nhạt: Tôi hôn hôn nó, chương này nên lên hồng khóa.

Quý tỷ:.................. Em khóc thật sự lớn tiếng!

Có phải hôm nay Cảnh lão sư có chút ngọt ngào hay không nha? (*/ω\*)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz