ZingTruyen.biz

Bhtt Dn Hp Together Tea Mat

Lúc bọn họ đến sân cỏ thì trên mặt đất đã sắp sẵn hai mươi cán chổi thành hàng ngay ngắn. Jacqueline dè dặt ngó qua ngó lại từng cây rồi than vãn:

"Mấy cây chổi này không có vấn đề gì chứ? Sao tôi cảm thấy chúng còn kém hơn đám chổi nhóm lửa nhà tôi chứ?"

Pansy hỏi vặn lại:

"Nhà cậu dùng chổi để nhóm lửa?"

Jacqueline bĩu môi:

"Ông ngoại tôi rất ghét người khác bay qua nhà tôi. Vậy nên ai mà dám làm vậy, ông sẽ đốt hết sạch chổi của bọn họ."

Hai người nói chuyện được một lúc thì học sinh nhà Slytherin đến và sau đó là Gryffindor. Học sinh hai nhà tự giác xếp thành hàng, hung ác trừng nhau, ai không biết còn tưởng bọn họ chuẩn bị quyết đấu một phen.

Giáo viên môn Bay, bà Hooch, đã đến. Bà có mái tóc xám, ngắn, và đôi mắt vàng rực như mắt chim ưng.

Bà quát:

"Nào, còn chờ gì nữa? Mỗi trò tới đứng kế một cây chổi, nhanh lên nào!"

Bà Hooch đứng phía trước ra lệnh:

"Tay phải đặt trên cán chổi và hô: LÊN."

Mọi người gào to:

"LÊN."

Một số cây thì lập tức nhảy tõm vô tay chủ nhân, như cây của Malfoy, Pansy. Một số cây lại chỉ lăn nhẹ trên mặt đất, như cây của Jacqueline, Hermione, Neville.

"Lên nào, LÊN."

Jacqueline tức điên người, cây chổi của cô dứt khoát nằm im không nhúc nhích luôn. Malfoy đứng cạnh cười sằng sặc. Jacqueline mặt đỏ bừng, hít một hơi sâu, nhỏ nhẹ nói với cái chổi:

"Lên."

Cây chổi nảy lên vài cái rồi mới nhảy vô tay cô, như thể không can tâm cho lắm.

Bà Hooch bấy giờ mới chỉ cho chúng cách trèo lên cán chổi mà không bị tuột xuống. Bà đi qua đi lại để sửa thế cho lũ học trò.

"Bây giờ, khi tôi thổi còi, các trò đạp mạnh chân xuống mặt đất. Nắm cán chổi cho chặt, bay lên chừng một thước, rồi hạ xuống bằng cách chồm tới trước một chút. Chú ý tiếng còi. Ba... hai..."

Neville, do nhấp nhỏm vì quá lo lắng, lại sợ bị rớt lại đằng sau, nên đã hấp tấp đạp chân lấy đà phóng lên, trước cả tiếng còi của bà Hooch. Bà Hooch quát:

"Quay lại, trò kia!"

Nhưng Neville đã phóng lên như cái nút chai rượu bị khui bật ra. Nó bay lên gần một thước rồi ba thước. Jacqueline nhìn thấy gương mặt trắng bệch vì sợ hãi của Neville hướng xuống mặt đất đang trôi tuồn tuột ra sau. Neville há hốc miệng hớp hơi, tuột khỏi cán chổi, và...

RẦM!!!

Thằng bé rớt xuống đất một cái uỵch, kèm theo tiếng xương gãy răng rắc, nằm một đống, úp mặt trên cỏ. Cây chổi của nó vẫn cứ bay mỗi lúc một cao, và bắt đầu trôi một cách lười nhác về phía khu rừng cấm, rồi cuối cùng biến mất.

Bà Hooch cúi xuống bên Neville, gương mặt bà cũng trắng bệch như mặt thằng bé. Jacqueline nghe bà lẩm bẩm:

"Gãy cổ tay. Dậy nào, con trai. Không sao cả, con ngồi dậy xem nào."

Bà quay lại nói với cả lớp:

"Trong khi tôi đưa trò này xuống bệnh xá thì không ai được nhúc nhích đấy. Đặt chổi xuống chỗ cũ, nếu không sẽ bị đuổi khỏi Hogwarts trước khi nói tới Quidditch hay cái gì khác. Nào, con trai, đứng dậy."

Neville, nước mắt ràn rụa, ôm lấy cổ tay, cà nhắc lê bước theo bà Hooch. Bà quàng cánh tay qua vai Neville để dìu nó đi.

Cả hai vừa đi khỏi là Malfoy phá lên cười:

"Tụi bây thấy vẻ mặt thằng đần đó không?"

Những đứa khác trong nhà Slytherin cười vang hưởng ứng. Jacqueline và Pansy nhìn nhau lắc đầu.

Parvati Patil quát:

"Im đi, Malfoy!"

Pansy nhướn mày, hóng hớt nói:

"Ủa? Bênh vực Longbottom cơ đấy? Không ngờ bạn lại khoái cái tên mập khóc nhè đó, Parvati!"

Chợt Malfoy kêu to:

"Nhìn nè!"

Rồi nó chồm tới trước, giơ tay chụp cái gì đó trên cỏ.

"À, của bà thằng đần Longbottom gửi cho nó đây mà!"

Trái cầu Gợi Nhớ nằm trong tay Malfoy, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Harry điềm tĩnh nói:

"Đưa nó đây, Malfoy!"

Mọi người ngưng nói chuyện để theo dõi. Malfoy cười nhăn nhở:

"Để tao nghĩ xem nên để chỗ nào cho thằng đần đó dễ tìm. Trên ngọn cây kia được không?"

Jacqueline nói:

"Malfoy, đừng có hại nhà Slytherin bị trừ điểm. Pansy, khuyên cậu ta đi."

Pansy cũng quay qua:

"Đừng giấu trên ngọn cây, Malfoy, tìm chỗ chôn nó đi."

Harry thấy thế hét lên:

"Đưa nó đây!"

Nhưng Malfoy đã nhảy lên cán chổi của nó và bay vút lên. Thì ra nó không nói khoác, nó biết bay thật. Lượn lờ trên vòm cây cao, nó gọi vọng xuống:

"Lên đây mà lấy nè, Potter!"

Harry túm lấy chổi. Hermione kêu lên:

"Đừng! Bà Hooch đã bảo không được rời chỗ. Bạn làm cho tụi này bị vạ lây bây giờ!"

Harry không đếm xỉa gì đến lời cô bé. Máu nóng đã bừng bừng xông lên đầu, nó trèo lên cán chổi, đạp mạnh xuống đất và phóng vọt lên không trung. Gió lùa qua tóc nó, thổi phồng tấm áo dài của nó bay phần phật ra sau. Jacqueline ngạc nhiên nói:

"Chuyện quái gì vậy? Malfoy thì cũng thôi đi, sao Potter cậu ta..."

Pansy lắc đầu:

"Malfoy tìm nhầm đối thủ rồi, ít nhất không phải ở trên trời."

Jacqueline tò mò hỏi:

"Không phải cậu ta hay khoác lác mình bay giỏi lắm à?"

Pansy lại tiếp tục lắc đầu:

"Cậu ta chỉ khoác lác là giỏi, trên trang viên nhà Malfoy nào có máy bay bay qua chứ, nhiều nhất chỉ là mấy con chim."

Pansy vừa nói dứt câu thì bọn họ thấy Malfoy quăng mạnh trái cầu lên trời rồi vội vàng hạ xuống mặt đất. Trong khi đó Harry bay vút lên trời rồi bắt đầu chúi xuống. Tất cả chuyện này chỉ diễn ra trong chớp mắt: nó lấy đà lao xuống, đuổi theo trái cầu và với tay chụp lại khi trái cầu chỉ còn cách mặt đất ba tấc. Vừa kịp để nó kéo ngay cán chổi lại, đáp nhẹ nhàng xuống mặt cỏ với trái cầu Gợi Nhớ trong tay.

"HARRY POTTER!"

Một tiếng quát làm Jacqueline giật bắn người, giáo sư McGonagall đang hối hả chạy tới. Harry run rẩy đứng nguyên tại chỗ.

"Cả đời ta ở Hogwarts... thật chưa bao giờ..."

Giáo sư McGonagall thảng thốt đến nỗi gần như không nói nên lời. Mắt bà vằn lên giận dữ:

"Sao con dám... cả gan... ai cho... Con có thể gãy cổ như chơi..."

"Thưa cô, không phải lỗi của bạn ấy đâu ạ..."

"Tôi không hỏi trò, trò Parvati!"

"Thưa, nhưng mà tại Malfoy..."

"Đủ rồi, trò Weasley! Potter, đi theo ta ngay."

Malfoy vênh vang đắc thắng nói:

"Thằng Potter lần này tiêu đời rồi, qua tối mai thôi là tao sẽ không bao giờ cần gặp lại nó nữa."

Jacqueline không để ý đến nó, nhanh chóng ném cái chổi ra xa, như thể chạm phải nọc độc.

"Cái thứ đồ chơi này thật kinh khủng. Mình thề, từ nay về sau ai còn làm mình đụng vào nó một cái, mình sẽ lập tức giết hắn."

Pansy đi đằng sau cười phá lên:

"Ôi, mình xin cậu đó, Jacqueline. Chỉ là lần đầu không làm cái chổi bay lên được thôi mà."

"Im đi, Pansy."

-------------------------

Tôi chèo thuyền Jacqueline x Pansy nhé các chị em =)))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz