ZingTruyen.Asia

Bhtt Abo Trong Sinh Lam Lai Tu Dau

Nhìn Châu Sương Hoa không kiềm được xúc động mà lao vào lòng mình, Cao Lãm hơi dở khóc dở cười. Lúc trước nàng thường nhắc nhở Châu Sương Hoa bởi vì biểu cảm diễn xuất chưa nhập thần lắm, còn bây giờ Châu Sương Hoa lại đạt đến cảnh giới nhập thần đến sống cùng nhân vật. Tuy rằng Châu Sương Hoa không khống chế tốt cảm xúc của mình, nhưng cũng là điểm đáng mừng. Một diễn viên có thể cùng khóc cùng cười với nhân vật, đó là một điểm tiến bộ.

Cao Lãm vuốt nhẹ tóc Châu Sương Hoa, cười khẽ, khàn khàn nói: "Sao vậy? Lúc nãy không phải đang diễn tốt lắm hay sao, sao đột nhiên lại thế này rồi?"

Không sai, Cao Lãm đang là đối diễn với Châu Sương Hoa, giúp nàng ta thông suốt vài điểm trong phân đoạn rất quan trọng. Đây là đoạn kết cho nhân vật Yến phi trong bộ phim cổ trang "Chính Cung". Toàn cảnh phim là cuộc đời đi lên của một Chính Cung- tức Hoàng hậu, từ khi chỉ là một thứ nữ không được xem trọng trong phủ Tể tướng. Bối cảnh cùng diễn biến cung đấu, lột tả chân thực nhất những hỉ nộ ái ố, luyến ái tình thù chốn thâm cung. Đầy nỗi bất đắc dĩ cùng nỗ lực sinh tồn của mỗi nhân vật, tất cả xoay quanh vương vị, tình ái cùng mưu mô. Tạo nên một thước phẩm ngôn tình đậm chất cổ trang. Nam nữ chính đều là nhân vật có tiếng với việc diễn xuất.

Lại nói, nữ chính bao giờ cũng có hào quang, dù rằng sinh trưởng ở Tể tướng phủ không được tốt lắm. Nhập cung với phong vị Bảo lâm, từng bước từng bước đi lên, tiến gần đến địa vị sáng chói của Chính cung. Đồng thời cũng là cuộc nỗ lực của nữ chính từ háo thắng muốn ganh đua với tỷ muội trở thành mối tình đằm thắm, chân tình với đế vương. Trong cuộc tranh quyền đoạt vị đó, nữ chính gặp rất nhiều người trong cung, lòng dạ hiểm ác hay yếu đuối bạt nhược đều có. Duy nhất nhân vật Yến phi lại rất đặc biệt. Do Châu Sương Hoa thủ vai, để diễn được nhân vật này, tông màu chủ đạo của Châu Sương Hoa là phải buồn, nhưng là ưu thương một cách ưu mỹ. Một mỹ nhân luôn toát lên một dáng vẻ xa cách với trần thế, thoái ẩn nhưng lại quyền quý cao sang.

Để diễn được vai này, Châu Sương Hoa đã mất gần một tuần để điều tiết cảm xúc, từ ăn uống đến đi đứng, nàng đều phải cố ghi nhớ mình là Yến phi, phải tự toát lên phong vận của một phi tần quyền quý nhưng vô dục vô cầu. Cử chỉ đều phải mài giũa đến khắc khe, phù hợp với gia giáo thời xưa.

Vô dục vô cầu không đồng nghĩa là không có ý nghĩ gì trong đầu. Cuộc đời của Yến phi chính là mười năm làm hoa nhài, một khắc làm phù dung. Còn là một đóa phù du sáng nở tối tàn, quang hào lóe lên chỉ một lát, nhưng còn tốt hơn một đời chỉ mãi le lói. Thoạt đầu trong cung Yến phi luôn là nhân vật trung lập, là một hồng nhan tri kỉ đồng thời là thanh mai trúc mã với Hoàng thượng. Tuy nhiên, thái độ đối đãi lại luôn tương kính như tân, như gần như xa.

Mãi cho đến kì tuyển tú, nữ chính xuất hiện mang theo hào quang đặc trưng. Soi rọi cùng thúc đẩy Yến phi hãy đi tranh sủng, lúc này Yến phi mới như người tỉnh mộng hồi sinh. Thương một người, được thành thân cùng bầu bạn với người đó, đây là điều hạnh phúc cỡ nào trong đời người. Thế nhưng Yến phi vẫn luôn bị cản cấm. Mẫu tộc của nàng không cho phép nàng tranh sủng, vì tiền lệ từng có một người nhà Yến phi trong cung phạm sai lầm, làm hại một nhà bị diệt đến ba chi, sau đợt thảm khốc đó, mẫu tộc Yến phi không còn tục lệ nạp người vào hoàng gia, Yến phi là ngoại lệ vì cố chấp mới nhập cung.

Yến phi yêu Hoàng thượng, đây là điều rõ ràng, nhưng nàng phải giấu vì mẫu tộc luôn cho người giám sát, không cho nàng tùy tiện tranh sủng, không cho nàng ngu xuẩn hại mẫu tộc. Vì thế, thái độ Yến phi với Hoàng thượng là như gần như xa, mang theo nhàn nhạt ưu thương cách trở. Sau đó bức màng phá vỡ, Yến phi vì nữ chính mà thông suốt, khao khát truy cầu đạt được ái tình quân vương. Bất quá, lấy trứng chọi đá, Yến phi lúc này mới nếm được mùi vị một người thanh mai trúc mã làm bạn, và muốn làm phu thê thực sự khó thế nào.

Điên cuồng, Yến phi tiếp tay cho phản diện hại người khác, có hại phi tử lẫn hoàng tự. Sau cùng bị chính Hoàng thượng điều tra ra, trong đêm mưa phùn lạnh lẽo nói một lời nhận tội cùng cáo biệt cuối cùng.

Mưa tạnh tình liền dứt.

Mưa tạnh ta liền đi.

Hết mưa này coi như song phương hết chấp niệm.

Kiếp sau có tái ngộ, Mạnh bà thang ở Nại Hà đã đủ quên.

Châu Sương Hoa không diễn được cảnh này, nàng không hiểu được Yến phi lúc buông xuôi, thanh thản tìm giải thoát đó thì cảm xúc như thế nào. Hôm nay nàng đã hiểu, nguyên lai thương một người. Nhưng lại có một tầng cách trở mỏng manh, không vượt qua được, cố vượt qua liền thương tích đầy mình, nguyên lai là cảm giác này.

Khả năng dẫn đạo của Cao Lãm quá cao siêu, cơ hồ xuất quỷ nhập thần, khiến Châu Sương Hoa tưởng chừng mình thật sự hóa thành Yến phi, còn người trước mắt đúng thực là vị đế vương xa vời không thể chạm đến. Một người cho phép Yến phi bầu bạn, nhưng không cho phép Yến phi vọng tưởng thành thê tử đúng nghĩa. Một nỗi chua xót từ thâm tâm bùng dậy, uất ức cùng bất kham, khiến người ta không kiềm được mà phải khóc. Lời muốn nói ra chỉ trích, nhưng chợt nhận ra rằng bản thân chỉ là thiếp thất, không phải chính cung, lấy đâu ra tư cách để đòi hỏi?

Châu Sương Hoa đúng là ôm chặt Cao Lãm khóc không thể ngừng. Như thật sự tưởng rằng mình là Yến phi, bi kịch đã ngay ở trước mắt. Cao Lãm dở khóc dở cười vuốt tóc, ôn tồn ôm vai Châu Sương Hoa đỡ ra, ôn giọng nói: "Trời lạnh, nén cảm xúc vào trong nghỉ đã."

Châu Sương Hoa mơ hồ bị Cao Lãm kéo về phòng, được Cao Lãm phủ cho tấm chăn tránh lạnh, lại rót thêm một ly ca cao nóng đặt vào tay. Cao Lãm nhẹ giọng: "Nhập cùng cảm xúc là tốt, nhưng phải biết điều tiết, bùng nổ như vừa rồi sẽ khiến ngươi có một lần NG."

Lúc này cảm xúc của Châu Sương Hoa đã bình ổn hơn phân nửa, hai tay ôm ly ca cao nóng, cúi gằm mặt vì vẫn còn trong dư âm diễn xuất, cả người toát lên cỗ bi thương cùng tiều tụy. Nguyên lai, điểm kết cuối cùng của một phi tần, bao giờ cũng thống khổ và nan kham như thế. Châu Sương Hoa hiểu rồi, nàng cần ghi nhớ kĩ cảm xúc này, không phải ai cũng có được.

Châu Sương Hoa lau lau viền mắt ướt át, ngước lên nhìn Cao Lãm, tự dưng như ảnh ảo, suýt thì khóc tiếp. Cao Lãm dở khóc dở cười ngồi xuống cạnh Châu Sương Hoa, vỗ vỗ nhẹ vai, ngữ khí bình lặng trấn an: "Được rồi được rồi, đừng xúc động quá. Không khéo chưa đóng được cảnh phim, ngươi đã bị trầm cảm."

Châu Sương Hoa nghe xong hơi ngượng ngùng, gật gật đầu đã biết.

Sau đó, lại thấy Cao Lãm đem ra một cái hộp nho nhỏ, mở ra bên trong được vài mỹ phẩm linh tinh, lấy ra một lọ. Cao Lãm đổ ra tay một ít kem dưỡng, xoa xoa lại cầm tay Châu Sương Hoa dậy bắt đầu thoa đều vuốt ve. Châu Sương Hoa có hơi thẹn thùng nhưng sớm không phải lần đầu Cao Lãm có những cử chỉ galant như vậy, cho nên ngoan ngoãn hưởng thụ.

Tay của Châu Sương Hoa rất đẹp, Cao Lãm từ ngày đầu đã luôn biết. Một bàn tay như ngọc, trắng lại gọn gàng tinh xảo, vừa nhìn liền biết là bàn tay để đeo trang sức thượng hạng rồi. Cao Lãm từng nói với Châu Sương Hoa: "Phải biết tận dụng ưu điểm của mình, dù rằng là nhỏ nhất để đi lên. Hiểu không?"

Châu Sương Hoa thoạt đầu mơ hồ không hiểu lắm, lại bắt đầu được Cao Lãm chăm sóc cho tay mình, có phần hơi hồ nghi không hiểu. Sau này khi thật sự diễn rồi, nàng mới hiểu dụng ý của Cao Lãm. Mỗi lần sau cảnh quay, nhất là những cảnh cận tả, tay của nàng đeo trang sức cổ phong phi thường đẹp cùng quyền quý, vừa nhìn đã tôn lên được sự cao sang cùng mềm mại đặc hữu của tiểu thư đài cát. Có một phân đoạn Châu Sương Hoa đeo trang sức lên chuẩn bị tiếp giá, Yến phi thần thái nhập hồn như tiên tử, trang sức được tay đẹp đeo lên làm người khác phải trầm trồ. Ngắn ngủi một đoạn một phút trang điểm này, đạo diễn khen Châu Sương Hoa nức tiếng vì thần thái cùng bàn tay đẹp.

Do vậy, có rất nhiều cảnh zoom, Châu Sương Hoa đều như vô tình lơ đãng để tay mình lọt vào ống kính, quả nhiên hiệu quả rất tốt.

Cao Lãm thoa kem dưỡng ẩm đều tay cho Châu Sương Hoa, thần tình chăm chú tỉ mỉ. Châu Sương Hoa thấy Cao Lãm tập trung như vậy, xúc cảm mềm mại trên tay rất rõ ràng, làm nàng hơi ửng đỏ vành tai, nhưng lại như lơ đãng lấy tóc che đi.

"Xong rồi." Cao Lãm thu tay.

Châu Sương Hoa rụt tay mình về, che giấu mất tự nhiên bằng cách uống một ngụm ca cao. Vừa lúc Trầm Lan cùng Hạ Mộc Liên đi ra ngoài chơi cũng về phòng. Trầm Lan vừa về đã cởi áo khoác vứt vào góc, vui vẻ chạy lại chỗ sofa Cao Lãm đang ngồi, nằm xuống, gối đầu lên đùi Cao Lãm, cười híp mắt: "Lãm Lãm~ Ta rửa mặt sạch rồi này~"

Cao Lãm dường như đã thành thông lệ với những điều này, từ trong hộp dưỡng nhan lấy ra một lọ khác, lần này là lấy một viên vitamin, bóp vỡ thoa lên mặt cho Trầm Lan. Trầm Lan có vẻ đắc ý với Châu Sương Hoa lẫn Hạ Mộc Liên, hừ hừ hưởng thụ: "Lãm Lãm là nhất!"

Hạ Mộc Liên lắc đầu cười, tiến đến ngồi xuống góp vui, lại nói: "Quay xong bộ phim này, chúng ta định làm gì tiếp theo đây Lãm Lãm?"

"Trước mắt không vội, hai người các ngươi phải chuyên tâm với vai diễn, diễn sao cho thật tốt không thể chê. Ta sẽ có sắp xếp."

Hạ Mộc Liên nhu thuận gật đầu. So về trong đám, Hạ Mộc Liên lớn tuổi nhất cũng trầm ổn nhất, là nhân thủ đắc lực hiểu lòng của Cao Lãm, Cao Lãm cảm thấy rất hài lòng.

Chợt, Trầm Lan nói: "Đáng ghét một điều là, Nghê Thanh Thanh cư nhiên chơi trò mua chuộc truyền thông, giành địa bàn quảng bá về hết cho phim của cô ta! Bộ phim này đã bắt đầu bị chèn ép hạ nhiệt mất rồi!"

Bộ phim truyền hình Nghê Thanh Thanh đóng hoàn vào tháng tư năm trước đã xong công tác hậu trường, chuẩn bị lên sóng. Vì vậy Nghê Thanh Thanh đang tích cực hoạt động đẩy độ hot cùng quảng bá cho bộ phim này. Sẽ không có gì đáng nói nếu cô ta không chơi trò mơ hồ lấn át bộ phim Thanh Xuân Trong Tóc Nàng sắp hoàn.

Cao Lãm đương nhiên là biết Nghê Thanh Thanh vẫn nuốt không trôi cục tức bị giựt vai diễn. Cho nên, về sau sẽ còn nhắm vào Trầm Lan đây. Cao Lãm chỉ cười nhạt, thần bí nói: "Không cần lo lắng về cô ta, đối thủ cô ta lo lắng cũng không phải chúng ta đâu. Còn một người nặng kí hơn nhiều."

Hạ Mộc Liên cùng Trầm Lan không hiểu, mong chờ Cao Lãm lý giải. Châu Sương Hoa ngồi cạnh lại thử phỏng đoán: "Nạp Lan Thuần Tuyết sao? Nghe nói nữ hoa đán này vừa đại diện tuần lễ thời trang hải ngoại về, còn được một nhà đầu tư nước ngoài phát biểu xem trọng?"

Hạ Mộc Liên ngạc nhiên: "Chuyện lớn như vậy sao không thấy truyền thông đưa tin?"

Châu Sương Hoa đáp: "Là tin của nước ngoài, e rằng đã có người cố tình chặn đứng."

Cao Lãm cười lạnh lùng.

Nạp Lan Thuần Tuyết đấu với Nghê Thanh Thanh.

Tôn Kiên cùng Tả Diêm xích mích.

Hai con rắn này cứ thoái mái cắn nhau, nàng hưởng lợi là được rồi.

...

*******

Gia có điều kể lể:

Lão bà của gia: "Tui là tui không thích mấy vụ yêu đương mà cứ ghen này ghen nọ, yêu là phải tin tưởng nhau chứ. Bởi dị, ba cái chuyện này nọ tui không ghen đâu. Mấy người đừng có xàm."

Cũng là chị ấy cả mấy ngày khi tui lỡ khen cu nhang khác...

Tui: "Tóc mái tui dài rồi, mấy người tranh thủ cắt cho tui đó."

Chị: "Mày đi mà kiếm con mày khen á!!"

Tui: "Chị chị, móng tay em cắt 'cuối tuần trước' bị xước rồi, chị cắt lại cho em đi."

Chị: "Mày đi mà kiếm con mày khen á!!"

Tui: "..." Chả nói gì.

Chị: "Mày đi mà kiếm con mày khen á!!"

Tui: =_=|||

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia