ZingTruyen.Top

【BHQT-Dễ Đọc】Alpha vạn nhân mê không muốn yêu đương

125.

irresistiblyCute

Ngu Chương Nguyên cùng Ngu mẫu lên lầu không đến mười phút, Ninh Hi lại lần nữa nghe được thanh âm hệ thống YYDS.

【 Ngu Chương Nguyên hiệu quả kỹ năng về 0! Kỹ năng hoàn toàn mất đi hiệu lực!】

Ninh Hi không dấu vết mà liếc nhìn Vân Chiêu Nguyệt một cái. Vân Chiêu Nguyệt đại khái đã chuẩn bị sẵn tâm lý, sắc mặt bình thường, cũng không thập phần hoảng loạn.

Vân Chiêu Nguyệt biết Ngu Chương Nguyên hiện tại xem nàng không vừa mắt, sẽ không lại bởi vì kỹ năng mà gắng chịu đựng nàng, lập tức đối Hàn Thạc Thừa nói: "Hàn đạo, ta thấy camera cũng đã thu hồi gần xong, không bằng ta đi ra xe chờ ngươi?"

Hàn Thạc Thừa hiển nhiên đáp ứng, kêu một nhân viên công tác dẫn Vân Chiêu Nguyệt ra xe chờ.

"Vân tiểu thư, chờ ta kiểm tra xong xác định không có để sót, lập tức đi ra xe tìm ngươi, chúng ta cùng đi công ty."

Vân Chiêu Nguyệt đi vội vã, lung tung gật gật đầu, thậm chí không chào hỏi Ngu Khinh Tuyết, gấp gáp theo chân nhân viên rời khỏi Ngu gia.

Hàn Thạc Thừa xác định số lượng trang bị đầy đủ rồi, lại lần nữa kiểm tra một lần, xác định không có thiếu sót cái gì, cùng Ngu Khinh Tuyết nói: "Ngu tổng, không có chuyện gì chúng ta đi trước."

Ngu Khinh Tuyết nhẹ nhàng nâng mi nói, "Ngươi như thế nào đột nhiên như vậy hảo tâm muốn mang Vân Chiêu Nguyệt tiến giới giải trí?"

Hàn Thạc Thừa cười ha hả mà nói: "Nơi nào là ta muốn mang, là Vân Chiêu Nguyệt chính mình nổi lên tâm tư. Ngài yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không làm Vân Chiêu Nguyệt chắn đường Ninh Hi."

Ngu Khinh Tuyết nhàn nhạt nói một câu: "Vân gia tuy rằng ở tự do quốc, nhưng muốn giáo huấn ngươi một đạo diễn nhỏ nhoi vẫn là rất đơn giản, đừng làm cho quá mức rồi không dọn được chiến trường."

"Ngu tổng yên tâm, lòng ta hiểu rõ." Hàn Thạc Thừa chính là giới giải trí lão bánh quẩy, người nào có thể đắc tội, người nào không thể đắc tội trong lòng rõ rành rành.

Hắn nếu dám tiếp nhận Vân Chiêu Nguyệt cái này phiền toái, hướng Ngu Khinh Tuyết cùng Ninh Hi kỳ hảo, liền làm tốt mười phần chuẩn bị tâm lý.

Hàn Thạc Thừa đã nghĩ xong nên đối đãi Vân Chiêu Nguyệt như thế nào cho đúng mực.

Ngu Chương Nguyên cùng Ngu mẫu từ trên lầu xuống tới, thấy phòng khách thanh tịnh, nhíu mày hỏi: "Vân Chiêu Nguyệt đâu?"

Ninh Hi nói: "Ngu thúc thúc, Vân Chiêu Nguyệt vừa mới cùng Hàn Thạc Thừa đi rồi."

Ngu mẫu nghe vậy lườm Ngu Chương Nguyên: "Làm sao, người đi rồi, ngươi còn muốn đuổi theo trở về cung phụng hay sao?"

Ngu Chương Nguyên vội vàng lấy lòng nói: "Không có không có, chúng ta không phải đã nói rồi sao, cho dù nàng không đi, ta cũng sẽ làm nàng rời đi."

Ngu mẫu thần sắc hòa hoãn, "Đừng quên gọi điện cho Vân Thiên Tịch, mất công nữ nhi hắn xảy ra chuyện gì lại tìm đến nhà chúng ta."

Ngu mẫu nói xong không chờ Ngu Chương Nguyên trả lời, tiếp tục nói: "Nói chuyện điện thoại xong liền đi làm đi thôi."

Ngu Chương Nguyên một đống lời nói nghẹn ở trong cổ họng, nhìn theo bóng dáng lãnh khốc của Ngu mẫu, nghĩ đến chính mình hai ngày này làm ra mấy chuyện không thể hiểu được, tự biết đuối lý, chỉ có thể nuốt xuống ủy khuất, đi một bên gọi điện cho Vân Thiên Tịch.

Kỳ nghỉ Nguyên Đán đã kết thúc, Ninh Hi không tiếp tục ở tại Ngu gia.

Chỉ còn hơn nửa tháng liền đến biểu diễn sân khấu kịch, Ninh Hi cần tập trung chương trình học đồng thời còn phải tập luyện, công ty Ngu Khinh Tuyết bắt đầu kế hoạch cho hạng mục mới cũng bận rộn lên.

Hai người mỗi ngày chỉ có thể trò chuyện video nửa tiếng, an ủi nỗi khổ tương tư.

Ba ngày sau bởi vì buổi tối tiệc từ thiện đấu giá, Ngu Khinh Tuyết cùng Ninh Hi rốt cuộc có cơ hội gặp mặt.

Alpha ký túc xá cùng Beta ký túc xá cách nhau không xa, khi Ninh Hi đi ngang qua nữ Beta ký túc xá, Hoắc Tử Linh dắt tay Trịnh Điềm từ trong ra tới.

Trịnh Điềm hơi có chút không tình nguyện, Hoắc Tử Linh tiến đến bên tai nàng thấp giọng trấn an hai câu, nâng đầu lên vừa lúc thấy Ninh Hi đi ngang qua.

"Ninh Hi!" Hoắc Tử Linh buột miệng thốt ra.

Ninh Hi dư quang đã sớm thoáng nhìn hai người, nghe vậy dừng lại bước chân, nói: "Đã lâu không gặp."

Đôi mắt đảo qua đôi vai kề sát của hai người, cười nói: "Các ngươi phát triển.....rất nhanh, chúc mừng."

Trịnh Điềm đôi mắt chuyển tới Ninh Hi, còn chưa kịp đỏ mặt vì thịnh thế mỹ nhan của Ninh Hi, Hoắc Tử Linh cũng đã che trước người, ngăn cách tầm mắt nàng.

"Cảm ơn, cũng chúc mừng ngươi cùng Ngu Khinh Tuyết." Hoắc Tử Linh yên lặng nhìn Ninh Hi nói.

Trịnh Điềm từ sau lưng Hoắc Tử Linh đi ra, nhìn Hoắc Tử Linh, lại nhìn Ninh Hi, ngoài cười trong không cười mà duỗi tay đến sau eo Hoắc Tử Linh, hung hăng nhéo nàng một cái, "Linh Linh, chúng ta còn muốn vội vàng đi tiệc từ thiện đấu giá, đến trễ liền không tốt, chúng ta cũng đừng ôn chuyện."

Hoắc Tử Linh nháy mắt đau đến mặt đều vặn vẹo, nhưng nàng thực mau điều chỉnh tốt biểu tình, đối Ninh Hi nói: "Ninh Hi, chúng ta còn có việc, đi trước, lần sau lại ôn chuyện."

Hoắc Tử Linh không dám lại nhìn Ninh Hi, xoay người đi kéo Trịnh Điềm.

Trịnh Điềm né tránh tay nàng, đối Ninh Hi ngọt ngào cười, "Ninh Hi tái kiến ~"

Ninh Hi: "...... Tái kiến."

Nàng giống như thành công cụ cho đôi tiểu tình nhân này ghen tuông.

Ra tới cổng trường, thấy xe Ngu Khinh Tuyết, Ninh Hi đi qua, khom lưng xuyên qua cửa sổ xe thấy Ngu Khinh Tuyết ngồi ở ghế lái, nàng thoáng chút kinh ngạc, kéo ra cửa xe ngồi vào ghế phụ.

Bên trong xe ấm áp, hơi thở thơm ngọt nháy mắt bao bọc lấy Ninh Hi, xoá tan đi lạnh giá từ bên ngoài.

Ninh Hi kề lại gần hôn gò má Ngu Khinh Tuyết, cài dây an toàn hiếu kỳ hỏi: "Hôm nay như thế nào tự mình lái xe?"

Ngày thường Ngu Khinh Tuyết đi ra ngoài đều có tài xế đón đưa, Ninh Hi còn tưởng rằng nàng sẽ không lái xe.

Ngu Khinh Tuyết đầu ngón tay điểm điểm môi đỏ, sóng mắt lưu chuyển, "Tiệc từ thiện đấu giá kết thúc ngươi sẽ biết."

Trái tim Ninh Hi phảng phất bị lông chim nhẹ nhàng quét qua, nổi lên nhu mật ngứa ý. Nàng thật sâu mà nhìn Ngu Khinh Tuyết, thanh âm hơi khàn nói: "Tốt, ta chờ."

Học viện Bắc Hoa cách khách sạn Thịnh Diệu - nơi tổ chức tiệc đấu giá, khoảng nửa giờ lái xe. Hiện tại còn tới hai tiếng mới bắt đầu buổi tiệc, Ngu Khinh Tuyết lái xe mang Ninh Hi đi salon mà mình thường đến để làm tạo hình, thay lễ phục định chế cao cấp.

Ninh Hi bình thường ăn mặc tương đối tùy tính, rất ít diện đồ long trọng, giẫm lên giày cao gót ra tới rất có chút không quen.

"Khinh Tuyết, ngươi cảm thấy thế nào?" Ninh Hi đẩy cửa từ phòng thử đồ bước ra, xoay một vòng trước mặt Ngu Khinh Tuyết.

Ninh Hi không có để lọt qua kinh diễm trong mắt Ngu Khinh Tuyết, cười đi qua kéo tay nàng, "Đi thôi, công chúa của ta."

Ngu Khinh Tuyết còn không có từ Ninh Hi mỹ mạo lực đánh vào lấy lại tinh thần, mơ màng mà bị Ninh Hi kéo tay rời đi, thẳng đến hai người lên xe, Ninh Hi giúp nàng cài xong dây an toàn, nàng mới tỉnh trí lại.

Ninh Hi dựa vào lưng ghế, nghiêng đầu cười khẽ, một sợi tóc đen dừng ở bên má, đáy mắt tinh quang lan tràn, "Mỗi ngày đều nhìn, như thế nào còn sẽ nhìn đến ngơ ngẩn."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top