ZingTruyen.Top

Be Cong Trach Nam Co Kho Khong Thanh Vu Qingyu Fanfic

Tiểu My hơi ngập ngừng, mặt thoáng chút đỏ. Mắt hướng về Vương Thanh, nhẹ giọng hỏi.

"Tôi có thể không?"

"Có thể."

"Vậy cháu sẽ ngồi chung với Thanh ca."

Bà nội Vương mỉm cười.

"Tốt, tốt. Vậy ta lên xe về trước. Hai đứa từ từ đi. Con chạy xe cẩn thận một chút a."

Vương Thanh cười, một tay vịnh cửa, một tay đỡ bà nội ngồi vào trong.

"Con biết rồi. Nội có muốn ăn gì không? Con mua cho nội."

"Hôm nay không cần. A thẩm ở nhà chuẩn bị đồ ăn rồi. Hai đứa đi đi."

Sau khi xe chở Vương lão thái chạy đi được một đoạn, hắn mới cùng Tiểu My đi bộ ra chỗ đậu xe.

"Anh biết nói tiếng anh không?"

"Một chút."

"Tốt. Tôi và anh có thể dùng tiếng Anh nói chuyện không?"

"Không chắc. Có thể thử."

"Tôi thật diễn tả bằng tiếng Trung không được tốt."

"Uhm."

Trái với biểu tình khi đứng trước bà nội, cô nàng Miranda này bây giờ trở nên hoạt bát hơn hẳn, còn có phần rất dạng dĩ, phong cách rất là châu Mỹ. 

"Này, do you have a girlfriend?"

"No."

"You can try with me." (Anh có thể cùng tôi thử.)

"Why I have to?" (Tại sao tôi phải làm như vậy?)

"Just because." (Chỉ là vậy thôi!)

Vương Thanh cười mỉa một cái, rồi bước dài lên trước. Tiểu My vội chạy theo sau.

"Này, tôi không đẹp sao?"

"Cô đẹp hay không, liên quan gì tới tôi."

"Có, vì tôi thích anh."

"Cô hai, chúng ta chỉ mới biết nhau chừng 10 phút."

"10 phút là đủ có thể thích rồi."

"Vậy cô một mình thích đi."

"Xì. Không thử với tôi. Vậy làm bạn tôi đi. Tôi thật sự thích mấy anh đẹp trai, cool like you."

"Hơ, sao vừa nãy, tôi không thấy cô dễ dãi như vậy trước mặt Nội tôi."

"Ầy, trước mặt bà nội anh thì tôi phải là good girl. Bà anh mà nói lại, là tôi liền bị tống về nhà. Tôi muốn chơi ở đây, you know."

"Hơ, thì cô tự mình chơi đi."

"Chơi một mình không có vui a."

Đến bãi đậu xe, vừa nhìn thấy chiếc xe thể thao của Vương Thanh, cô nàng đã hét lên.

"It's really destiny. (Đúng là định mệnh mà). Tôi ở bên đó cũng chạy chiếc xe giống hệt như vầy. Ui, babe, chị nhớ em quá. Hay là anh cho tôi cầm lái đi."

"Khùng hả. Cô có biết đường, biết luật đâu mà chạy. Tha cho xe của tôi đi."

Cô nàng nhếch môi, lườm hắn một cái. Vừa định mở cửa bên ghế phụ, liền bị Vương Thanh ngăn lại.

"S'up?"

"Ra sau mà ngồi."

"Why?"

"Không có tại sao."

Tiểu My vẫn dùng dằng phía cửa, đến khi Vương Thanh trừng mắt, mới chịu vào ngồi. Những tưởng cô ta đã trở nên ngoan ngoãn. Nhưng khi xe vừa chạy ra đường cao tốc, Tiểu My nhân lúc hắn không để ý, liền lách người, leo lên chỗ ghế phụ.

"Này cô làm cái gì vậy hả? Nguy hiểm."

"Xì, tôi chỉ thích ngồi phía trước. Xem nào..."

Cô ngồi không yên, xoay người qua lại, muốn tìm chỗ chỉnh lại ghế ngồi.

"Đừng có mà chỉnh lung tung. Có sao để vậy mà ngồi đi."

"Xe tôi cũng như vậy, tôi không phá hư xe của anh đâu."

"Không phải sợ cô phá hư, chỉ là không thích cô thay đổi bất thứ điều gì trên xe tôi."

Tiểu My cười gian xảo, chồm người qua phía Vương Thanh.

"Đừng nói với tôi, ghế này đã được điều chỉnh cho người nào đó nha. Ẩy mà không đúng, anh nói anh không có girlfriend mà. Xạo hả?"

"Tại sao phải trả lời cho cô."

"Tôi biết rồi. Là người anh thích, nhưng người ta lại không thích anh chứ gì. Nên không thể kêu là girlfriend. Chậc, thật là tội nghiệp."

Kế khích tướng chưa bao giờ mất đi công hiệu của nó. Vương Thanh bực bội.

"Bớt nói nhảm đi. Người ta yêu tôi. Là yêu tôi đó biết không."

"Anh chính là đang mộng tưởng đi." Cô nàng phủi tay, ra vẻ khinh bỉ.

"Có cô mới là người mộng tưởng."

"Vậy sao? Chà, it's so interesting! (Thật là thú vị) Không phải bạn gái, nhưng hai người lại yêu nhau..."

Ra chiều đăm chiêu suy nghĩ một chút, chừng 5 phút sau, bóng đèn trên đầu cô nàng liền phát sáng, cặp mắt trở nên long lanh, thích thú.

"Ái da, honey, anh là Gay phải không? Anh có boyfriend chứ không phải girlfriend phải không? Phải không?"

Hắn im lặng không trả lời.

"Chà, nhanh vậy đã bị tôi đoán đúng.... Ya ya... hèn chi không thích tôi. Haha... It's so cool."

"I'm straight, ok?" (Tôi là thẳng đó, được chưa?) 

"Straight mà có boyfriend? Úi, vậy là anh bị bẻ cong hả????"

"..."

"Thú vị, thực thú vị. Này, cả nhà anh chắc là chưa biết nhỉ. Are you hiding? (Anh đang giấu diếm hả?) Are you scared? (Anh sợ hả?)"

"Sợ cái gì chớ! Chỉ là chưa đến lúc."

"Don't worry, man. I have a lot of gay friends. (Đừng lo, anh bạn. Tôi có nhiều bạn gay lắm) Cho tôi gặp bạn trai anh đi. Tôi giúp anh giữ bí mật."

"Không thích."

"Đi mà, tôi tò mò về bf của anh lắm. Cậu ta là gay hay thẳng? Anh bẻ cậu ta, hay cậu ta bẻ anh? Soái không?" (Gặp hủ rồi...(-_-) )

"Cô không thể bớt nhiều chuyện chút được hả?"

"Cho tôi gặp đi là tự khắc tôi biết, anh không cần trả lời."

"Không cho cô gặp, cô liền đi méc bà tôi sao?"

"Xì, tôi không phải loại người đó."

Hai người ngồi trên xe kỳ kèo, trả giá, náo loạn suốt quãng đường về nhà. Tính đến nay, Tiểu My là người đầu tiên có thể nói chuyện nhiều với Vương Thanh ngay lần gặp đầu. Đại Vũ còn phải đợi đến lần thứ hai mới cùng hắn trò chuyện. Ấn tượng của hắn đối với cô nàng này thực tốt. Tất nhiên không giống với hảo cảm hắn dành cho Phùng Kiến Vũ vào lần đầu tiên thấy nhau liền yêu. Nhưng cô ấy cũng là một người có thể làm bạn, mặc dù cô ta nói hơi nhiều. 

Nhìn thấy Tiểu My vui vẻ, tung tăng vào cổng, Vương lão thái liền đến đón.

"Làm gì mà vui vậy?"

"Không có gì ạ. Chỉ là Thanh ca thực thú vị."

"Thú vị? Ai? Cháu ta sao?"

"Đúng rồi bà."

"Ha ha, hai đứa hợp tính là tốt. Thanh đâu?"

"Anh ấy đậu xe."

Vương Thanh từ cửa, lầm lì đi vào.

"Ẩy, một đứa vui, một đứa không vui. Là có chuyện gì a?"

"Không có gì đâu bà nội. Anh ta chắc là bị cháu chọc tức chết rồi."

"Cô còn dám nói."

"À, à, chuyện hai đứa bây, lão già này không hỏi. Nào mau vào rửa tay ăn cơm đi. Dọn sẵn cả rồi."

Tiểu My tiếu tít suốt một buổi. Vương Thanh cũng chỉ lầm lì ăn cơm. Đến bảy giờ, thì lại đòi về.

"Con phải về ký túc rồi Nãi Nãi."

"Bây giờ đã phải về. Sớm vậy sao?"

"Đúng, con phải chuẩn bị bài, mai lên lớp."

"Hay là con dọn về nhà ở với bà đi."

"Không được, con từ nhỏ đã ở ngoài, quen rồi."

"Ba mẹ con cũng thật là, gì mà tự lập, gì mà tự lực, tí tuổi đã bắt con ra ngoài sống. Đáng giận mà."

"Đừng giận mà Nãi Nải, không phải con vẫn hảo sao. Con về, ngày nghỉ lại về thăm bà được chứ."

Tiểu My ở bên cũng nói đỡ.

"Bà Nội, sinh viên đều thích ra ngoài ở mà. Bây giờ có cháu ở với bà, bà còn không vui?"

"Vui chứ, tất nhiên vui."

"Vậy bà cứ để Thanh ca đi đi. Ngày nghỉ lại bảo anh ấy về chơi, à dẫn luôn cái cậu bạn thân của ảnh mà bà nói muốn gặp về luôn. Càng đông càng vui" Cô ta cười gian xảo. 

"Đúng a, con nói bạn con tên gì, Phùng gì... Người mà làm cháu ta đổi tính, đổi nết đó. Ta muốn gặp. Ta phải cả. Hôm nào mời nó về nhà ăn cơm."

Vương Thanh liếc xéo con nhỏ ranh ma một cái, trả lời qua loa, "Con biết rồi!",  rồi quay người bỏ đi.

"Còn không cho ta gặp." Tiểu My cười thầm.

-----------------------TBC----------------------

Gặp hủ rồi... haha

Có chuyện vui rồi...

Chà, tui đang tính viết ngược mà... sao lại thành ra thế này... -_-






Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top