ZingTruyen.Top

Be Cong Trach Nam Co Kho Khong Thanh Vu Qingyu Fanfic

Một mình lẳng lặng đi xuống cầu thang, Vương Thanh nghe thấy tiếng gọi của Đại Vũ phía sau, nhưng hắn không dám quay lại. Vì hắn biết một khi hắn nhìn thấy ánh mắt khẩn thiết của cậu, hắn sẽ không thể nhấc nổi bước chân, phải ở lại, phải chịu trận cả một đêm dài.

Hôm nay bác Niên trực ban nên hắn không cần leo tường, hắn chỉ cần thỏ thẻ với bác ấy vài câu cộng thêm một tô súp cay là có thể thuận lợi mà ra cửa rồi.

Cầm điện thoại lên, nhắn một câu báo bình an với bảo bối rồi hắn mới tiếp tục lên đường.

Nhà hắn tính ra cũng cách trường khá xa, ngày mai hắn phải thức sớm hơn một tiếng mới mong đến kịp giờ học. Thà vậy, còn hơn là...

Phùng Kiến Vũ nãy giờ cũng đã nhắn cho hắn mấy tin rồi.

<Anh đã ra ngoài được rồi à? Vậy chạy xe cẩn thận nha.>

<Về đến nhà chưa?>

<Anh ngủ đi nha.>

<Ngủ ngon.>

<Mai phải nhớ đi học.>

<Có cần tôi gọi kêu anh dậy không?>

Bảo bối của hắn đích thị đang lo lắng lắm. Cậu chưa bao giờ nhắn tin liền tù tì mà không đợi trả lời như thế này. Giờ này cậu ấy vẫn chưa ngủ. Hắn càng tự tưởng tượng đến khuôn trang xinh đẹp nhưng lại mặt ủ mày chau của Phùng Kiến Vũ, lại càng thấy khó chịu, càng nghĩ đến ánh mắt cậu ấy buồn buồn vươn lệ, lại càng thấy đau lòng, nghĩ tới bàn tay nhỏ của ai đó nắm chặt không rời điện thoại, ngón tay lướt qua lướt lại màn hình, liền không nhịn được mà mắng thầm bản thân, "mày thật tệ, Vương Thanh, mày căn bản không phải người".

Hắn liền đánh tin trả lời.

<Đại Vũ, anh xin lỗi, thật sự xin lỗi em.>

<Anh đã về nhà rồi, yên tâm, nhắm mắt lại ngủ đi, ngoan.>

<Mai anh nhất định sẽ đi học đúng giờ. Hứa đó.>

Đại Vũ <Không cần xin lỗi, mai chỉ cần thấy anh là được rồi. Ngủ ngon, Thanh ca.>

<Ngủ ngon Bảo bối. Yêu em.>

Hắn nhìn màn hình điện thoại, ngắm hình nền hai người bọn họ, rồi mở ra khung báo thức, chỉnh sớm hơn ngày thường hai giờ, xong lại mở trong album ảnh, lục tìm hình Phùng Kiến Vũ trong dáng vẻ ngủ say, hôn một cái, rồi để xuống bên gối,yên yên ổn ổn cố gắng ngủ.

6 giờ sáng, điện thoại reo inh ỏi, hắn ngủ được cỡ gần ba tiếng. Tắt âm báo. Hắn mơ mơ màng màng cố ngồi dậy, nhưng cơn gắt ngủ vẫn con đè nặng, đầu hắn lại ngã đập xuống gối, haizz, đại thiếu gia hắn vẫn chưa muốn thức a.

Đại Vũ, à Đại Vũ đang chờ, hắn còn phải đi mua một chút đồ ăn sáng cho cậu ấy nữa. Vương Thanh lại tự dùng lực, nhấc đầu mình lên li khai cái gối êm ái, chuẩn bị cho một ngày mới.

Phùng Kiến Vũ đích thị là không ngủ nổi, trời vừa hửng sáng là cậu đã rời giường, chạy ra sân một mình chơi bóng rổ, đến khi thân thể nhễ nhại đầy mồ hôi, cái đầu cũng sảng khoái được một chút mới trở về phòng.

Hiểu Lâm thấy cậu thân thể uể oải, bọng mắt đã lớn, mắt lại còn đỏ thì càng cảm thấy bực Vương Thanh hơn. Cậu ta liền soạn trong đầu một bài diễn văn, định bụng khi gặp tên khổng lồ họ Vương sẽ dùng tới.

Hôm nay, Đại Vũ không chờ Hiểu Lâm, sửa soạn xong là vác ba lô đi thẳng đến trường, ngồi ngay băng ghế bãi đỗ xe mà ngây ngốc chờ người đó.

Bảy giờ, rồi bảy rưỡi, Vương Thanh vẫn chưa tới, mệt quá, ngủ quên khi nào không hay.

Một chiếc xe hơi thể thao màu đen, vừa vào cổng trường, chạy đến gần chỗ đậu, liền thấy một cảnh tượng làm hắn giận rung người, ghì chặt vô lăng, thắng gấp xe lại gây nên một tiếng trượt bánh kéo dài làm người đi đường xung quanh giật mình, sợ hãi. Vương Thanh đi xuống, đóng mạnh cửa chạy thẳng đến băng ghế nơi Phùng Kiến Vũ đang ngồi ngủ, đầu còn gối lên vai tên nhóc Trương Hiểu Lâm.

Hắn đứng chắn trước mặt Hiểu Lâm, sắc mặt sa sầm, mắt nhíu lại thành một đường chỉ, gầm lên.

"Hai người như vậy là có ý gì?"

Trương Hiểu Lâm giật nẩy mình, nhìn qua Đại Vũ vẫn còn chưa dậy, đưa ngón trỏ lên môi làm dấu hiệu giữ im lặng.

"Anh nhỏ tiếng một chút cho anh ấy ngủ."

Hai bàn tay Vương Thanh xiết chặt thành nắm đấm, chực muốn vung lên, đấm ngay vào chính diện người trước mặt. Nhưng cũng may, hắn vẫn còn một chút lý trí. Hắn thu tay về,chuyển qua kéo mạnh người Phùng Kiến Vũ ra khỏi sự tiếp xúc thân thể với Hiểu Lâm trong sự ngỡ ngàng của đối tượng.

Đại Vũ tỉnh dậy, dụi mắt thấy Vương Thanh, lòng mừng rỡ.

"Thanh ca, anh đến rồi."

Nhìn qua người bên cạnh, lại càng ngạc nhiên.

"Ể, Hiểu Lâm, sao cậu lại ở đây?"

Rồi cậu lại nhìn Vương Thanh ngơ ngác.

"Tôi còn đang phải hỏi hai người." Hắn hầm hầm, giọng giận dữ.

Hiểu Lâm đứng dậy.

"Anh làm gì mà dữ vậy. Là vầy Vũ ca, khi nãy em tới, thấy anh đang ngủ gục ở đây, nên mới ngồi kế cho anh dựa đầu."

"Ai nhờ cậu." Vương Thanh tiếp tục trừng mắt nhìn.

Đại Vũ hình như mơ hồ đã hiểu ra vấn đề, liền cố gắng hòa giải.

"A... không có gì, không có gì mà, hiểu lầm, hiểu lầm thôi."

Vương Thanh nắm chặt cánh tay Phùng Kiến Vũ, kéo cậu quay người đi thẳng một mạch.

"Ra đây với anh."

Trương Hiểu Lâm không can tâm, chạy theo sau.

"Vương Thanh, anh lại định làm gì Đại Vũ ca?"

"..."

"Thanh ca... đứng lại."

Đến một khúc vắng người, Vương Thanh mới chịu dừng, nhưng vẫn không chịu buông Phùng Kiến Vũ.

Hắn giận dữ, "cậu định theo chúng tôi đến bao giờ?"

Trương Hiểu Lâm thở hồng hộc, cậu mệt muốn chết, chân cậu sao so được với chân dài của Vương Thanh, nên muốn đuổi theo thật phải tốn quá nhiều sức a. Tuy vậy, cậu không quên nhiệm vụ phải bảo vệ Đại Vũ ca. Cậu gan lì, đi đến gạt tay Vương Thanh, hắn trừng mắt nhìn cậu, cậu đứng chắn trước mặt Phùng Kiến Vũ mà hùng hổ đối diện với hắn.

"Anh đừng có mà bắt nạt Đại Vũ ca. Anh ấy có gây chuyện gì với anh đâu. Anh ấy lại tốt như vậy, hôm qua cãi nhau với anh xong, mà vẫn bận lòng lo lắng, cả đêm không ngủ. Anh vô lý vừa phải thôi. Muốn kiếm chuyện, đến tìm tôi mà quậy."

"Được, là cậu nói, tôi ngứa mắt cậu lâu rồi." Vương Thanh cười khẩy, xắn tay áo tiến lên vài bước.

Chuyện gì đây? Cậu đang bị kéo vào cái loại tình huống gì đây? Phùng Kiến Vũ ôm đầu. Nhìn thấy có biến, cậu liền phải nhanh chân đi ra đứng giữa hai tên điên khùng đang gây náo loạn.

"Dừng, dừng. Thanh ca,cậu ta không có ý đó đâu."

"Em chính là có ý đó."

"Cậu giỏi."

"Cậu im miệng cho tôi. Thanh ca, cậu ta không có ác ý. Còn anh ấy không hề ghét tôi, cũng không có bắt nạt tôi."

"Vũ ca, anh ấy chính là có, anh không cần nói thay."

"Tôi sợ cậu hay sao mà phải để em ấy nói thay."

Nói rồi, hai bên lại muốn xáp lá cà. Đại Vũ lại phải một lần nữa đẩy cả hai ra.

"Anh đừng cứ hiền như vậy, em đây đòi lại công bằng cho anh."

"Nhào vô. Tôi tiếp cậu."

"Thôi, tôi nói thôi là thôi,... anh ấy chính là đang ghen có được chưa."

Vương Thanh nghe mà giật mình, Hiểu Lâm thì ngây ngô.

"Ghen, ghen cái gì cơ?"

"Chúng... chúng tôi là... " Phùng Kiến Vũ lúng túng.

"Là bạn học?"

"Ờ, ... nhưng hơn vậy chút."

"Bạn cùng phòng?"

"Hơn chút nữa."

"Kẻ thù?"

"Không phải." Đại Vũ xua tay.

"Cái tên ngốc này." Vương Thanh kéo Đại Vũ lại ôm sát vào một bên người, hôn nhẹ một cái lên tóc cậu.

Trương Hiểu Lâm trừng lớn, "Vương Thanh, anh lại đang làm cái gì?"

Vương Thanh bực bội, "còn chưa hiểu?"

"Hiểu cái gì?"

"Quan hệ của chúng tôi."

"Sao?"

Phùng Kiến Vũ cũng bó tay với sự ngây thơ quá đáng của Tiểu học đệ.

"Là như thế này..." Đại Vũ ôm ngang hông Vương Thanh, nhón chân, tặng hắn một nụ hôn vào môi.

Trương Hiểu Lâm như bị hóa đá. Đại Vũ ca, nam thần của cậu, sao lại... "như vậy" với một nam nhân? Thanh ca đô con, nam tính như vậy, tại sao "..." Đại Vũ ca? Tình cảm của hai người, nhất thời cậu không thể biết phải gọi là gì.

"Bây giờ, cậu hiểu chưa? Nếu bây giờ cậu nói cậu khinh tôi, không muốn làm bạn với tôi nữa, tôi cũng không trách cậu. Tôi chỉ không muốn cậu và anh ấy cứ có chuyện vì tôi."

"Đại Vũ ca... em không có... tại, tại..."

"Tôi biết bây giờ cậu có nhiều câu muốn hỏi tôi, nhưng tôi cũng không biết làm sai để trả lời cậu. Bản thân tôi cũng không có đáp án. Tôi chỉ biết tôi thích anh ấy, và anh ấy thích tôi. Vậy là được rồi không cần có lý do rõ ràng."

Không phải chỉ có mình Trương Hiểu Lâm bị thạch hóa mà có một người nữa nãy giờ cũng bất động. Đó là Vương Thanh. Hạnh phúc thật đến quá bất ngờ. Đại Vũ của hắn, bảo bối của hắn, thế nào mà hôm nay lại cho hắn một kinh hỷ, cậu ấy hôn môi, là hôn môi hắn trước mặt người thứ ba, còn nói thích hắn không cần lý do. À mà, đối với hắn, đâu chỉ là thích đâu. Hắn tỉnh lại trong cơn say hạnh phúc, bước lên một bước, chỉnh lại lời của Vũ Vũ một chút...

"Không phải thích, mà là yêu. Tôi yêu em ấy."

Phùng Kiến Vũ lườm hắn.

"Anh chỉ muốn cậu ta hiểu cho đúng a."

Hắn nhe răng cười. Phải nói đây là nụ cười tươi nhất mà Hiểu Lâm cậu được thấy trên mặt hắn từ khi bọn họ quen biết đến nay. Thật lóa mắt, có cảm giác vô cùng ấm áp. Đó không phải là một Vương Thanh lạnh lùng hằng ngày, đây là một Vương Thanh đang yêu, yêu say đắm.

"Em xin lỗi đã hiểu lầm, hai anh cứ từ từ tâm sự. Em vào lớp đây."

Nói xong, giấu khuôn mặt đỏ bừng, chạy đi.

_________________tbc___________________

Thương tui không? Lại có chương mới nè. 😘😘😘
Viết cm nhận xét chút đi, tui thích đọc bình loạn mà ko ai viết. Buồn ko có hứng viết luôn... 😭😭😭

Bổ sung fact: Hiểu Lâm đã từng lên weibo nói mình đi hỏi tội Thanh ca vì Đại Vũ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top