ZingTruyen.biz

Be Cong Trach Nam Co Kho Khong Thanh Vu Qingyu Fanfic

Tính ra, Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ chính thức làm bạn cũng đã hơn 1 năm 3 tháng. Bây giờ mọi thứ giữa hai người đều diễn ra tự nhiên hơn trong lời nói và hành động. Đại Vũ đã cư xử thoải mái hơn, lời ăn tiếng nói cũng không còn e dè nữa. Có thể nói bây giờ họ là bạn thân, vì không có ai dám thân mật hơn Vương Thanh đối với Phùng Kiến Vũ, ngược lại không ai dám dùng bạo lực và sai khiến Vương Thanh như Phùng Kiến Vũ.

Vương Thanh đã đổi chuyên ngành từ diễn xuất sang phát thanh, nhưng hắn và Phùng Kiến Vũ vẫn có một số lớp học chung. Nếu trùng ngày học mà khác lớp thì hắn cũng sẽ đợi Đai Vũ. Mọi ngày đi học Vương Thanh luôn như vệ sĩ, kiêm quản lý, kiêm vệ tinh, cứ xoay vòng vòng bên Đại Vũ. Những ngày không có lớp học chung, điện thoại của Đại Vũ lúc nào cũng trong tình trạng bận máy vì ai kia, hoặc có hôm đỡ hơn là cũng phải có vài cái tin nhắn. Cuối tuần thì càng khỏi phải nói, với đủ mọi lý do, Vương Thanh luôn ngủ lại phòng số 23 ký túc số 5. Mà cũng rất là hay nha, mỗi lý do của hắn đều rất chính đáng, khi thì hỏi bài tập, khi thì luyện kịch, khi thì cùng học thi, nếu không tìm được lý do thì mua đồ ăn khuya đến dỗ dành cái bao tử của Phùng Kiến Vũ. Lúc vui thì cậu cho hắn ngủ chung giường,  không vui thì đạp hắn sang giường của Lạc Tử.

Do ngày càng thân thiết, nên tính cách, sở thích của đối phương cũng hiểu được ít nhiều. Tính ra ngoài street dance, thì giữa 2 bọn họ không có mấy sở thích chung, lối sống, tính cách cũng không giống nhau, Vương Thanh lười thì Kiến Vũ lại rất siêng năng, Kiến Vũ sạch sẽ bao nhiêu, thì Vương Thanh lại bề bộn bấy nhiêu, Vương Thanh ăn diện chải chuốt, thì Phùng Kiến Vũ lại không giỏi lắm trong khoản phối đồ, Phùng Kiến Vũ thích thu mình trong thế giới của chính mình, còn Vương Thanh lại có quan hệ rộng mở, và còn nhiều điều khác biệt nữa... nhưng khi ở bên nhau, họ lại hợp nhau mới lạ kỳ.

Hôm nay, Phùng Kiến Vũ và Vương Thanh lại đi ăn lẩu, cũng ở quán lần trước vì đơn giản là Phùng Kiến Vũ muốn ăn lẩu. Rút kinh nghiệm xương máu, họ chọn 1 bàn ở góc, sát cửa sổ, nơi ít phục vụ qua lại nhất. Ông chủ cũng niềm nở sắp xếp vì ông có ấn tượng rất tốt với 2 đứa trẻ này.

Cũng do đi tập gym nên Vương Thanh đã biết ăn uống khoa học, hắn vẫn có thể ăn thịt ga, chỉ là ăn thêm rau và ít tinh bột. Do vậy, hắn kêu tận ba dĩa thịt, cùng 1 nồi lẩu lớn.

"Kêu chi nhiều vậy Thanh ca?"

"Hai dĩa cho cậu, 1 dĩa cho tôi."

"Không cần giảm cân nữa à?"

"Giảm thì vẫn phải giảm, nhưng tôi biết cách ăn rồi...hihi..., tôi cũng nghe huấn luyện viên nói ốm như cậu, nếu tập gym cũng sẽ có thể mập lên đó, có cơ bắp."

"Thật sao?"

"Tôi lừa cậu làm gì?"

"Anh tập 1 mình buồn muốn kéo tôi đi theo cho vui."

Trúng tim đen, nhưng Vương Thanh cũng làm bộ ra vẻ, "tôi nói thật, chỗ đó cũng có 1 đống người tôi làm gì có thể buồn chán."

"Ờ". Quá biết Vương Thanh, Phùng Kiến Vũ cũng không thèm đôi co với hắn nữa.

"Vậy cậu đi không?"

"Chưa biết, khi nào cảm thấy vui thì sẽ đi."

"Khi nào cậu vui?"

"Khi nào anh không chọc tôi thì tôi sẽ vui."

"Tôi không chọc cậu thì cậu sẽ buồn." Rồi hắn lại cười haha.

Nồi lẩu nóng hổi được dọn lên, hai người ăn đến no căng. Phùng Kiến Vũ xuýt xoa,

"Mùa đông ăn lẩu ngon như vậy là quá tuyệt, phải chi quán ở gần trường, vậy khi nào muốn ăn cũng được."

Vương Thanh không nói gì, chỉ nhìn Phùng Kiến Vũ, rồi mỉm cười.

"À Thanh ca, hôm qua Châu Dân nói với tôi là sẽ chuyển về nhà ở. Vậy là phòng sẽ có 1 giường trống.."

"Không có giường trống đâu."

"Sao lại không."

"Vì tôi sẽ dọn qua." Vương Thanh nói tỉnh bơ như không.

"Hả" Phùng Kiến Vũ tròn xoe mắt ngạc nhiên.

"Hả cái gì? Không phải cậu báo là muốn tôi dọn qua đó sao?" (papa mặt rất dày)

Đúng là Phùng Kiến Vũ có ý này, mỗi tuần không phải hắn đều kiếm chuyện ngủ lại đó hay sao, có hắn đôi lúc cũng phiền, vì cứ đòi ngủ chung với cậu. Nhưng,  cũng rất vui. Nhờ có hắn, cậu cảm thấy không còn cô đơn. Nhờ có hắn, Bắc Kinh đã không còn lạnh lẽo. Dù vậy, nhưng có phải là hắn phản ứng nhanh quá rồi không? Cậu còn chưa nói hết câu.

Hôm nay, Vương Thanh cũng không còn giành trả tiền nữa, họ chia nhau. Không phải hắn trở nên keo kiệt, mà là do chơi với nhau đã lâu, hắn biết Phùng Kiến Vũ có lòng tự trọng của nam nhân rất cao, dù yêu thương, hắn cũng không thể để Đại Vũ cảm thấy khó chịu. Đổi lại, khi nào hắn nói mời thì hắn sẽ trả, hắn sẽ chủ động mua đổ ăn khuya, hay một số thứ cần dùng cho cậu. Đối với cách chăm sóc của Vương Thanh, Đại Vũ cũng đã quen và không còn bài xích, cậu cũng sẽ chủ động mua nước uống, mua tài liệu hay mua đồ ăn vặt cho hắn.

Châu Dân sẽ dọn về vào thứ tư, nên thứ ba, Vương Thanh đã đi làm thủ tục chuyển phòng, định chiều thứ sáu sẽ dọn qua luôn.

Khi Vương Thanh thông báo sẽ chuyển phòng, Vô Khúc và Đặng Chí cũng không mấy ngạc nhiên, vì ngày nào hắn cũng đi đến khuya mới về, nhiều lần bị ghi tên vào bảng kỷ luật vì tội trèo tường. Cuối tuần hắn cũng mất dạng. Ngạc nhiên là Thu Thực cũng đột ngột thông báo sẽ chuyển về nhà ngày thứ năm. Vậy là cuối tuần, 2 người bọn họ mệt đến bở hơi tay, hết giúp Thu Thực dọn đồ, lại giúp Vương Thanh chuyển đồ đi. Nhưng cái họ không ngờ là Vương Thanh lại dọn đến ký túc xá số 5, cái ký túc nam không khác gì của bọn họ.

"Thanh ca, cái ký túc xá này có gì đặc biệt hơn cái của chúng ta sao?" Vô Khúc bất mãn hỏi.

"Có."

"Là gì?"

"Không có hai cậu."

"Anh tự mình chuyển đồ đi."

"Đùa thôi, đùa thôi, phòng sạch sẽ hơn bên kia."

"Tại sao?"

"Có lao công ngoài giờ, không tính phí." (Papa, coi chừng bị tát)

------------------------------------------------------------------------------------------

Vậy là từ người không quen trở thành người quen, từ người quen trở thành bạn, lại từ bạn nâng cấp lên bạn thân, giờ kiêm luôn bạn cùng phòng. "Vương Thanh, mày quá là cừ rồi", hắn tự tán thưởng bản thân khi nhìn căn phòng mới. Giờ chỉ còn cố luyện để lên level người yêu nữa thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz