ZingTruyen.biz

Bè Chuối U23

Yībǎi yīshí'èr

wang619

Cưới chồng từ thuở mười ba...

Cái ngày cưới ấy, mưa to xối xả rát hết cả mặt mày mắt mũi, bên nhà trai chỉ có lấy một chiếc kiệu cũ đứng đợi mưa mà hối từ ngoài hối vội vào...

Cọt nhét lấp lửng đến ba cái áo cũ thêm mấy cái quần dài xỏ thêm một đôi dép cỏ, nhìn lại mình trong gương một tí thở dài cái sượt..

Ngày hôm qua còn ham chơi với lũ bạn ngày hôm nay đã có kiệu hoa đến nhà...

Nó nghe bảo thằng chồng tương lai của nó í bị bệnh đến cái giường cũng chẳng rời được muốn đi đâu cũng phải có gia nô cõng lấy... lại cái gã thầy bói nào đấy phán phải cưới vợ xung hỉ, chọn đi chọn lại cũng tính ra cái tuổi với cái hướng nhà...

Cũng vì thế nghiễm nhiên nó đánh bật thêm nhiều cái hộ nghèo khác mang danh một bước lên mây... bệnh thì bệnh nhưng mà nhà họ cũng là một danh gia vọng tộc...

Nghe danh xưng gì đâu á chứ thật đến mua nó đúng hơn, còn chỉ dúi vào ba đồng bạc trắng bước ra khỏi nhà là không còn dây dưa máu mủ với nhà mẹ đẻ...

Chiếc kiệu hoa nôn vội đi trong mưa để thuận ngày tốt, đường cũng xa bật ngược lên dòng thượng nguồn, đi thêm hai canh giờ nữa cũng đến được nhà chồng...

Không có tân lang, nó bị bà mối thúc xuống kiệu gõ cửa giao người... bây giờ là nửa đêm đó nên hiển nhiên chỉ có một gia nhân ngái ngủ bước từ cổng phụ đến nó không thèm liếc...

- quỳ ở đó đi, mai đến canh hai thì vào nhà... người gì đâu kỳ cục, tới giờ nào hổng tới... nhớ phải quỳ đấy nha chứ phu nhân trách phạt tôi không biết à...

- ....

Nó còn chưa nói được câu nào cửa lại đóng cái sập, nhìn mãi mới biết đây là cái sân sau của nhà người ta còn nhà rộng như nào chả biết...

Nó mệt thừ chân cũng phải quỳ, trời ban mưa đỡ chút nó mới dựa vào viên đá cảnh mà chợp mắt một tí...

Đến canh sáu gà bay chó sủa nó mới giật mình ngoảnh ngơ ngồi dậy, mệt thừ người ngủ quên mất... người đàn bà béo phệ ăn vận đẹp đẽ nhìn nó một lượt...

- đây là người í hả...

- vâng, chính là nhóc này phu nhân thấy...

- còi cọc thế làm ăn được gì...

Cọt đỏ ửng câu nói của bà, chẳng phải là cưới xung hỷ tiêu bệnh sao ... nó ốm hay mập có nó là được rồi...

- được rồi, đem nó đi sang phòng cậu cả từ nay cưới về phải chuyên tâm mà phục vụ chồng và nhà chồng rõ chưa...

Nó ngơ ra chẳng biết xưng hô như nào bà mối mới đì đầu nó xuống, phải gọi là mẹ chồng ... khi này bà mới lướt một cái nhìn đứa con thứ hai của bà đi ra ..

- đúng là cái đồ nhà quê nửa chữ bẻ đôi cũng không biết...

- ....

Nhà nó nghèo tiền mua gạo cũng khó có đâu tiền học chữ, nhưng mà trước khi đi nó nhìn được cậu ba nhà này đẹp trai lắm luôn á, anh ta nhìn về phía nó làm nó ngượng ngượng quay đi... chồng nó có lẽ chắc cũng đẹp như vậy...

Có điều đó chỉ là tưởng tượng... hình tượng giống cậu ba sụp đổ hoàn toàn khi nhìn 'chồng' đang ho khù khụ bẻ ngược cuốn sách...

Đến cả cái lễ bái đường cũng không có có là bà mối nói vài lời với cậu...

- người đâu, ban thưởng cho bà mối... khụ...

Dũng lại ho một lượt đợi bà mối vui vẻ tạ ơn đi ra ngoài hắn mới khó khăn đứng lên nhìn quay quanh đức một lượt...

- nhiêu tuổi... tên gì... quê đâu đấy...

- ....

- điếc à, hỏi sao không trả lời...

- ... tướng công, em...

- dừng...

- ...

- không được gọi là tướng công, gọi là cậu chủ... ta đây mới mười sáu tướng công già thế ngươi nghĩ ta ưng...

- .... cậu chủ...

- ừm, được rồi trả lời đi...

Cọt nhặt nhạnh từng câu một trả lời dũng, hắn ậm ừ rồi chốt lại nhìn một lượt nữa, dù gì cũng mang tiếng vợ ta không thể mặc đồ xúi bẩn như này nên những gì mang theo đều bị ném vứt bỏ...

Nó được phát hẳn hai bộ đồ có vẻ còn mới khác... làm vợ chẳng khác nào ở đợ không công, khỏe hơn ở đợ chút xíu là hầu người chồng chưa bái đường này sai việc cũng nhẹ nhàng, rỗi rỗi có thể vừa nấu thuốc vừa duỗi chân đập nghĩ...

- ngươi í...

Dũng nhớ ra gì đó gọi cọt lại, đưa cho nó một tờ giấy vẽ gì đó chả hiểu...

- ngươi ngốc thật hay giả vờ thế... là tên của ngươi tên đức... bỏ tên cọt đi, nghe nhà quê lắm...

- đức...

Nó lẩm bẩm trong miệng ngược chữ, xem ra đúng là chưa đi học ngày nào... dũng mới kéo nó lại bắt cầm bút với nghiên mực từ từ dạy nó cách viết tên mình...

- đức... đọc đi...

- đứ... cọt...

- ....

Kiên trì, phải kiên trì không để một ả vợ mới cưới về căng não... đại đứng bên cửa nhìn vào đôi uyên ương kia đang bận luyện chữ đối thơ như này, gia đình hạnh phúc quá nhỉ...

- chữ này...

- dũng... là tên của ta...

- à...

Dũng nhìn được đại nên cho đức tự học một mình bước ra ngoài phiếm chuyện, chỉ là một cô vợ mua về anh có cần thiết phải quan tâm như thế...

- em định đi tây dương...

- vâng... ở xứ viễn đông này bó buộc chân quá nên khi em đi rồi về anh phải có cháu em bồng nha...

- khỉ ho nhà cậu, người ta mới chỉ mười ba đợi lớn chút anh sẽ hưu thư để em ấy tự kiếm nhân duyên cho mình...

- anh nỡ sao, xem ra cũng là một mỹ nam tử... lấy chồng mười ba đến khi mười tám thuận đà...

- ....

Đại hướng dũng nhìn vào đức cầm viết ịn ra giấy hết mực phải thè lưỡi ra liếm... cái chữ khó như này mày làm ơn quen tao một chút đi...

- cậu í, đi đừng vác về một cô vợ mắt xanh nào là mẹ mừng rồi...

- ai biết được... vậy nhá em làm tiệc chia tay lũ bên huyện đây...

- ...

Mày lại chọc tức ông bà, nhà chỉ hy vọng mình mày thế mà lại đòi đi tây âu cách biệt đường trường...

- đức...

- ...

- đức...

- ơ dạ...

Đức nghe mãi mới nhớ ra tên mình vội vã chạy lại, tướng cô... à cậu chủ muốn nó dìu lấy đi đâu sao...

Đi, hôm nay ta muốn uống một chút rượu ngươi đi lấy một ít rượu nóng, đừng để người nhà ta thấy...

Đức hơi ngại ngại sức khỏe cậu thế uống rượu là một cực hình rồi... thế nhưng đức quay quay như nào vẫn bị phát hiện thế nhưng tuyệt nhiên không khai dũng ra kết quả bị no đòn một trận...

Ngươi là ngốc hay thật sự ngu ngốc thế, ngươi khai ra ta là không bị đòn cơ mà, lại nghe đức tự lẩm bẩm một mình tướng công là người để dựa dẫm cả đời... ta thật sự quan trọng trong tâm trí ngươi như thế à...

Dũng sức khỏe yếu nhiều năm liền không ra khỏi gian nói chi đi đến chỗ nhà lớn... nhưng mà hôm nay không biết thời tiết tốt hay sao hắn lại muốn đi đến chỗ ôn tuyền biệt uyển thành nam...

Đường đi từ đây đến đó cũng tận tới tám ngày... ban đầu cha mẹ không cho đi nhưng mà nghe bảo tốt cho sức khỏe nên mới miễn cưỡng...

Người đi theo hầu cũng bị dũng gia giảm bớt, ngoại trừ đức ra cũng chỉ có thêm ba gia nhân theo hầu...

Chưa đến suối đức đã cảm nhận hơi nước phủ vào mặt... suối nước nóng này đếm đi đếm lại chỉ có trên dưới bảy cái là bảo bối của hoàng tộc thế mà nhà chồng nó lại có một cái vậy xem ra gia thế tộc nó lại không bình thường rồi...

- ngươi... hầu ta đi tắm đi...

- ... ơ dạ...

Dũng nhìn đức ngẩn ngơ như gà vướng tóc suy nghĩ gì mà nhập tâm như thế cơ chứ...

Khi ở nhà í, hầu là một mình nó sẽ pha dược liệu đổ nước nấu vào bồn để tự mình dũng dưỡng ngâm nhưng mà ở đây cái hồ to như này hầu...

Chẳng để đức nghĩ hóa ra ma, dũng cầm tay nó vận một chút lực kéo xuống cả người cả đồ như một con mèo vấy nước mà dãy dụa...

Ngụp lặn một hồi dũng đưa tay ra đỡ lấy nó, ngươi xem nếu không phải ta mà ngươi bị gả cho một nhà nào đó có khi ngươi lại bị chết đuối hẳn rồi...

- cậu cậu chủ... tôi tôi...

Làm sao... ngươi là vợ ta xuống tắm cùng cũng có vấn đề sao...

Nhưng mà, đức hơi giữ người lớp vải mỏng dính người lộ ra những chỗ nhạy cảm làm nó ngại...

Dù là chồng cũng ngại...

Cưới người ta về bao lâu nay nhưng mà hai người thật sự chỉ ngủ chung giường thôi còn chưa có mối quan hệ như này...

Dũng bẩm tính trong đầu tính tháng tính ngày cũng là ba năm vậy đức vừa đẹp mười sáu... cả vòng một cũng nở đầy đặn hơn trước kia rất nhiều... em bảo anh có nên nuốt lời chút không hưu thư thả em nữa...

- cậu cậu...

Ở mép hồ có một tảng đá lớn bằng phẳng, sau khi đức ngất đi vì hơi nóng lại mất thêm chút sức nữa đặt lên tảng đá kia... dũng nhẹ nhàng cởi bỏ từng lớp lần đầu hơi khó chịu em chịu khó một chút...

W

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz