ZingTruyen.Top

BAEK DO YI & JANG SE MI - MÊ CUNG CÀ THƠI TRUYỆN.

CALLUNA - PHẦN 03.

Avwritethis

[DÀI TẬP] - 欧石楠 - CÂY THẠCH THẢO - Phần 03.

Tác giả: BeYin莹

Tác phẩm được đăng tải tại siêu thoại THẾ TÌNH HỌA Y.

Dịch AV.

Bản dịch phục vụ mục đích phi lợi nhuận, không re-up bản dịch khi chưa có sự cho phép của người dịch.

Bản dịch còn được đăng tải trên kênh Wattpad: @AVwritethis - BAEK DO YI & JANG SE MI - Mê cung cà thơi truyện.

| Nặng tình để rồi ái biệt ly chỉ khiến con người ta càng thêm mềm lòng |

| Nào có hiểu cho nỗi nhớ không nguôi của em |

| Ánh trăng sáng vằng vặc, chỉ đợi người cùng đến thưởng thức

Chỉ tiếc là đôi ta giờ đây, mỗi người một phương trời góc biển riêng |

| Đành mượn trăng để nhớ về người |

Khi vừa mới biết tin về sự ra đi của Jang Se Mi, Baek Do Yi không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Cũng không thể trách bà ấy vô tình đúng chứ?

Cuộc sống của người khác chỉ cần vào đến độ tuổi trung niên, chính là như lạc vào một khu rừng hoa.

Jang Se Mi rất tốt.

Nhưng một người đến độ tuổi 70 rồi lại đột nhiên nhận được một lời tỏ tình thổ lộ về một tình yêu sâu nặng, giấu kín suốt hơn 25 năm - lại đến từ chính cô con dâu cả của mình.

Cho dù là ai đi chăng nữa đều sẽ khó lòng mà chấp nhận.

Càng huống hồ là tỏ tình sau một đêm uống say đến không còn chút ký ức nào.

Bà càng không dám tin vào lời Jang Se Mi, là cô đã nảy sinh tình yêu với mình, suy cho cùng, cũng chỉ cho rằng người kia đối với mình cũng chỉ là do một loại bệnh tinh thần nên mới nhầm thành thứ tình cảm này.

Vào lúc bà còn đang đau đầu tìm cách xử lý chuyện này, thì lại biết được tin Jang Se Mi đột nhiên thầm lặng rời bỏ nơi đây rồi.

Chỉ để lại cho con trai cô đơn ly hôn đã ký.

Baek Do Yi nghĩ, chuyện hai nhà Dan - Jang chấm dứt liên hôn nữa, dù so trên phương diện nào, thì xã hội vẫn dễ chấp nhận hơn chuyện con dâu yêu mẹ chồng.

Dan Deung Myung không dám tin, sau khi mẹ mình rời đi, cậu nhận được Báo cáo chẩn đoán bệnh Trầm cảm của Se Mi.

Trầm cảm: Mức độ cực kỳ nghiêm trọng.

Bác sỹ nói bởi vì đạo đức nghề nghiệp, ông không thể tiết lộ thông tin cá nhân của bệnh nhân, ông chỉ nói với Deung Myung rằng, bản báo cáo này này là mẹ anh cho phép gửi đến anh.

Deung Myung ban đầu còn không hiểu, nhưng khi vừa cầm bản báo cáo trên tay, anh liền hiểu ra tất cả.

Chỉ cẩn bản báo cáo này nằm trong tay Deung Myung, anh nhất định sẽ không để cho bất cứ ai có khả năng làm tổn thương mẹ mình có cơ hội tìm thấy bà ấy.

Căn bệnh của Jang Se Mi nhất định có liên quan đến gia đình này, thế nên mẹ của anh mới không muốn bị gia đình tìm thấy.

Deung Myung sẽ tìm cho ra bằng được ngọn nguồn của sự việc.

Nhưng trước mắt, anh phải đảm bảo sự an toàn cho mẹ, rồi sau đó mới tới bước ngăn chặn những người khác có cơ hội tìm thấy bà.

Anh là Dan Deung Myung, con trai của Jang Se Mi, nên theo lẽ đương nhiên, tất cả những việc này anh có thể thay mẹ mình xử lý ổn thỏa.

Dan Deung Myung cuối cùng vẫn là đem bản bệnh án của Jang Se Mi đến buổi tiệc của gia đình.

Anh thẳng thừng yêu cầu mọi người hãy ngưng việc truy tìm tung tích của Jang Se Mi.

Ngoài ra, còn hỏi bọn họ, có phải mọi người đều biết rõ ngọn nguồn sự việc hay không?

Thái độ của mọi người trong nhà chỉ trong chớp mắt liền trở nên ngượng ngùng, còn hay lén nhìn Baek Do Yi.

Sau cùng, vẫn là chú út kể hết tất cả mọi chuyện cho Deung Myung nghe.

Deung Myung thật ra đã dự liệu trong đầu mình vô số khả năng và giả thiết nhưng tuyệt nhiên anh không tài nào có thể lường trước được chuyện này sẽ xảy đến với gia đình mình.

Người mà mẹ anh yêu, lại là bà nội của anh.

Nói thật lòng, có chút không thể chấp nhận.

Nhưng đồng thời, anh bỗng nhiên nhìn thấu tất cả, lý do vì sao một người dịu dàng, tình cảm như mẹ anh lại luôn đối nghịch với bà.

Vì sao lại luôn muốn làm khó làm dễ bà, nhưng lại không cho phép bản thân làm bất cứ hành động nào ngỗ ngược với bà.

Những tháng ngày bên nhau, ánh mắt chua xót chất chứa những cảm xúc không thể nói ra, hết ly rượu này đến ly rượu khác, hình bóng người đơn độc ngắm nhìn ánh trăng, tất thảy dường như đều đã trở thành dĩ vãng.

Gia đình nhà họ Dan thật sự cũng không ngờ.

Deung Myung rất nhanh đã có thể chấp nhận sự thật này.

"Mẹ con bị trầm cảm, có thể chính mẹ cũng cảm thấy lựa chọn rời bỏ nơi đây chính là lựa chọn tốt nhất vào thời điểm này. Con sẽ không để cho bất cứ ai có thể tìm thấy mẹ, cho nên hi vọng, cả nhà mình có thể ngưng việc tìm kiếm tung tích của mẹ con."

Bảo sao, những người mà thư ký Ha điều đi để tìm kiếm tung tích Jang Se Mi đều trở về tay không.

Trầm cảm sao?

Là vì... bà sao?

Ánh mắt tuyệt vọng của Jang Se Mi khi thú nhận tình cảm ngày hôm đó.

Ánh mắt tức giận xen lẫn bất lực của Jang Se Mi khi bà tỉnh lại sau cơn say.

Baek Do Y thật sự không ngờ rằng bản thân mình lại nhớ rõ những điều này như thế.

Bà có phải đã có chút quá đáng rồi không?

"Cô đem cái thứ tình yêu đáng sợ của cô cho chó ăn đi!"

Có. Bà quá đáng rồi.

Nhưng cũng bà lúc đó quá cảm tính rồi, vừa tỉnh rượu là thấy mình đã được thay đồ ngủ, ngay sau đó, Jang Se Mi lại đi ra từ nhà tắm.

Bà còn cho rằng giữa họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng biết rõ Jang Se Mi sẽ không làm những việc mà bà không cho phép làm.

Nếu như thật sự giữa họ xảy ra chuyện gì, chỉ có thể là sợ chính mình say rồi để lộ tình cảm thật của mình, vậy nên, bà mới cuống cuồng đến như vậy.

Cũng có thể là do... thẹn quá hóa giận.

Tình cảm gì chứ? Không có tình cảm gì ở đây hết!

Baek Do Yi đây chính là tức điên lên vì Jang Se Mi hết lần này đến lần khác làm phiền đến cuộc sống của bà, chỉ như thế, không hơn!

Đúng, chỉ có như thế thôi.

Để nhấn chìm những suy nghĩ kỳ lạ trong đầu, Baek Do Yi tự nhủ, bản thân đây là chỉ đang cảm thấy áy náy mà thôi.

Bà nhắc lại với chính mình, cảm xúc này không phải là tình yêu.

Bà không yêu Jang Se Mĩ.

Bà chỉ là đang tự trách mà thôi.

Đúng không?

"Mẹ đau đầu... Thuốc đâu rồi?"

Lại thêm một bữa tiệc xã giao mà Baek Do Yi không thể không tham dự. Tất cả là do đêm qua mãi chìm đắm trong các dòng suy nghĩ nên mất ngủ, nay lại phải tham dự buổi tiệc này, khiến bà dù cho bữa tiệc chưa bắt đầu nhưng đầu bà đã bắt đầu đau.

Bà nhìn Lee Eun Soeng, liền thấy cô đột nhiên trở nên bối rối.

"Thuốc... Con... con không có thuốc đau đầu..."

"Sao lại không có được, không phải lúc trước trong giỏ xách con lúc nào cũng mang theo hay sao?"

Baek Do Yi suy cho cùng cũng lớn tuổi rồi, nhìn bên ngoài thì thấy vô cùng khỏe mạnh, nhưng dù sao cũng không chống lại nỗi những căn bệnh người già mà thời gian để lại, nhưng mà Lee Eun Soeng xưa giờ vẫn luôn săn sóc bà rất chu đáo, trong túi lúc nào cũng đem sẵn thuốc cao huyết áp, thuốc dạ dày, thuốc giảm đau,... cho bà.

"Lúc trước... lúc trước sao ạ? Lúc trước đều là chị dâu chuẩn bị sẵn hết rồi mới đưa cho con... nên là con quên đem theo rồi ạ... Con xin lỗi me, giờ con ngay lập tức đi lấy thuốc đau đầu cho mẹ đây ạ."

Lee Eun Soeng vội vàng chạy ra khỏi phòng nghỉ để tìm thuốc.

Baek Do Yi thất thần ngồi trong phòng.

"Con có thuốc..."

Ngày mà Jang Se Mi tỏ tình với bà, khi bà muốn rời khỏi nơi đó và bảo mình đau đầu quá, giọng nói nghẹn ngào và bối rối của Jang Se Mi khi đó lại một lần nữa hiện lên rất rõ ràng trong tâm trí bà.

Người này, xưa giờ miệng thì lúc nào cũng nói lời trái ý bà, nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ làm việc gì không thuận theo ý bà.

Jang Se Mi dường như rất quan tâm đến bà, tại sao đến bây giờ bà mới nhận ra?

Baek Do Yi muốn phát điên rồi.

Bà đến bây giờ mới nhận ra khắp nơi trong cuộc sống của bà, đều có Jang Se Mi.

Từ danh sách khách mời trong các buổi yến hội, đến việc tặng quà cho các đối tác, thậm chí đến cả ly nước Soda chanh ở nhà, hay chiếc ghế văn phòng thoải mái ở công ty, và cả thuốc trong giỏ xách của Lee Eun Soeng nữa.

Jang Se Mi à, đây là thiên la địa võng mà con đã dày công xây đắp trong hơn 20 năm qua đây sao?

Baek Do Yi phát hiện, dường như bản thân bà cũng rất hiểu Jang Se Mi.

Nhìn các loại trang sức trong cửa hàng, liền sẽ biết cái nào phù hợp với Jang Se Mi.

Nhìn các loại rượu vang đỏ mà đối tác tặng, liền sẽ biết Jang Se Mi sẽ thích chai nào.

Khi Se Mi ăn những thức ăn ngon, đôi mắt sẽ sáng rựct, đôi khi do lễ tiết bàn tiệc, cô không được ăn nhiều, thì sẽ lén lút bĩu môi.

Khi Se Mi ăn những thức ăn không hợp khẩu vị lắm, cô cũng sẽ cố gắng nuốt hết thức ăn xuống vì phép lịch sự, nhưng cô cũng sẽ nhanh chóng cúi đầu rồi đảo mắt phán xét.

Thật ra, Baek Do Yi vẫn luôn lưu tâm những việc nhỏ nhất của Jang Se Mi, rốt cuộc là do đây là thói quen của bà hay là ngay từ đầu đã là một kiểu chiều chuộng vô điều kiện của Baek Do Yi dành cho Jang Se Mi?

Hoặc là, đây chính là thứ tình cảm mà bà vẫn luôn sợ sẽ bị vạch trần?

Jang Se Mi xuất hiện trong giấc mơ của Baek Do Yi càng ngày càng nhiều.

Niềm tương tư của Baek Do Yi cũng dần lộ rõ.

Hình như, Baek Do Yi đã sa vào trận địa của Jang Se Mi rồi.

"Thư ký Ha, cho người đi tìm kiếm mọi tung tích của Jang Se Mi."

Ngày đó, khi hai anh em Dan Chi Gam và Dan Chi Jung hẹn nhau đi ăn, nói qua nói lại, lại nói tới Jang Se Mi.

"Nói thật, đến tận bây giờ anh vẫn lâu lâu nhớ lại lúc chị dâu mới gả vào nhà mình."

"Lúc đó em còn đang học cấp 2, anh thì đang học cấp 3 đúng không?"

"Ngày đó, các buổi họp phụ huynh của hai đứa đều là chị dâu ra mặt, chúng ta một người chị dâu vừa dịu dàng lại vô cùng xinh đẹp, đúng là khiến cho mấy bạn cùng lớp ngưỡng mộ đến chết ."

"Tuy là lúc về đến nhà sẽ bị chị ấy mắng đến sứt đầu mẻ trán hahahahaha"

Khoảng thời gian đó là lúc mà hai nhà Dan - Jang liên hôn, ba mẹ bận đến tối mặt tối mũi, cho nên Jang Se Mi cứ thế mà chăm lo cho hai anh em.

"Là em bị chị ấy mắng đến ôm nguyên cái đầu máu đấy!"

"Đúng đúng đúng, là em, anh thì luôn luôn là hoàn mỹ, chị dâu làm sao có cớ cho anh sức đầu mẻ trán như em được!"

Chi Gam từ nhỏ đã được kế thừa nền giáo dục ưu việt, đã được định sẵn là người kế thừa thành quả lao động của nhị vị phụ huynh, từ nhỏ đã chưa bao giờ bị rầy la.

"Anh cũng từng bị chị dâu cho một trận rồi."

"Gì?"

"Lúc đó vì áp lực lớn quá, nên anh có lén hút thuốc và uống rượu, cuối cùng bị chị ấy phát hiện, sau đó chị cho anh uống rượu đến chết đi sống lại luôn."

"Thích hút thuốc, uống rượu đến vậy sao? Nay chị dẫn em uống cho thỏa thích luôn nhé!"

"Rồi chị ấy dẫn anh vào một cái quán bar mà trong đó mùi thuốc lá nồng nặc, chị ấy cho anh uống hết ly này đến ly khác, toàn các loại rượu đắng ngắt, chất lượng kém ấy, sau đó anh nôn đến ra cả mật xanh mật vàng bên vệ đường."

"Chị ấy vào cửa hàng tiện lợi mua cho anh khăn giấy và nước, rồi đưa cho anh, còn hỏi:

"Còn thích uống nữa không?"

"Không uống nữa, không uống nữa.""

"Chi Gam, trong tương lai sẽ còn nhiều việc cần em phải uống rượu, nhưng mà trước mắt bây giờ cứ tận hưởng việc uống sữa, uống trà ở độ tuổi này của em đi!"

Kể từ ngày đó cho đến lúc trưởng thành, Chi Gam cũng không động vào một giọt rượu nào, cũng không hút thuốc nữa.

"Năng lực nuôi dạy trẻ em của chị dâu quả thật là không thể tưởng tượng được ha!"

Dan Chi Jung nghe Chi Gam kể mà lặng người, đưa ra kết luận.

"Ồ, mà anh à."


"Sao?"

"Em nói nha, nếu mà ngày hôm đó mẹ thật sự đi tìm chị dâu, anh sẽ như thế nào?"

"Như nào là như nào? Một bên là anh hai, một bên là mẹ và chị dâu, làm như nào bây giờ."

"Hiểu rồi! Phục tùng đa số thôi."

Anh em nhìn nhau, không nhịn nỗi mà cười phá lên.

"Bà, không phải là con đã nói rõ rồi sao? Bà đừng có đi tìm mẹ nữa mà."

"Bà muốn gặp mẹ con."

"Bà, làm ơn đừng cho mẹ con thêm hi vọng nữa..."

"Bà..."

"Deung Myung à, bà muốn đi gặp mẹ con để xác nhận lại một số việc, bà thật sự hết cách rồi."

"..."

"Mẹ con đang sống ở một thị trấn nhỏ ở Nhật Bản."

Giúp bà đi tìm mẹ, Deung Myung cảm thấy bản thân cũng có lỗi với ba, nhưng mà anh hiện giờ cũng hết cách rồi.

Suy cho cùng, anh từ nhỏ đến lớn, nguyện vọng của anh luôn là, mong mẹ sẽ luôn có được những gì mình muốn.

Baek Do Yi thật sự đã đến thị trấn nơi Se Mi sinh sống, là một nơi có phong cảnh rất đẹp.

Bà nhìn địa chỉ mà Deung Myung gửi rồi đi hỏi đường.

Cả hai đều là những người phụ nữ xuất thân từ gia đình danh giá, nên là giao tiếp bằng ngoại ngữ thật sự không thành vấn đề.

"Cái địa chỉ này, bà đây là muốn tìm cô Jang Se Mi đúng không? Bà là người thân của cô ấy hả?"

"Tôi... tôi là mẹ chồng của cô ấy."

"À, vậy đi. Bà thấy con đường trước mặt không? Bà cứ đi trên con đường con đó, đi tới căn nhà có một cái vườn hoa xinh xinh đằng kia, chính là nhà của Se Mi."

"Cảm ơn anh."

Dứt lời, Baek Do Yi đi về con đường đó.

"Đó là ai vậy?"

"Nói là mẹ chồng của Se Mi, lạ ha, không phải chồng tới tìm mà là mẹ chồng tới."

"Nói nhỏ thôi..."

Baek Do Yi dừng bước, nhìn con đường trước mặt, chỉ cần đi qua là sẽ có thể tìm thấy Jang Se Mi.

Nhưng mà trong mắt Baek Do Yi lúc này:

Con đường lúc này biến thành Dan Chi Gang.

Các đối tác trong phòng họp.

Các khách quý trong các buổi tiệc.

Ánh mắt của thế nhân.

Khoảnh khắc đó, bà liền cảm thấy hèn nhát, không dám đối diện, và sợ hãi.

Baek Do không đến gặp Jang Se Mi.

Bà bỏ chạy.

(còn)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top