ZingTruyen.Top

[BÁC QUÂN NHẤT TIÊU] Bác Sĩ Tiêu, xin hãy chiếu cố em

Chương 6

rk0809

Những ngày sau đó Vương Nhất Bác liên tục xuất hiện ở bệnh viện vào tầm 5 giờ, 5 rưỡi chiều. Việc đầu tiên của cậu ta khi đến bệnh viện là chạy qua phòng chăm sóc đặc biệt thăm Trịnh Hạo Ninh trước, có một hôm tới kiểm tra tình trạng bệnh nhân bác sĩ Tiêu vô tình thấy cậu ta cùng Hạo Ninh nói chuyện, xem ra rất hòa hợp. Phải thôi, anh rể và em vợ mà. Còn thái độ của Vương Nhất Bác với Trịnh Phương vẫn như cũ, không nóng không lạnh khiến anh hơi nghi ngờ về mối quan hệ của bọn họ, nhưng đến cuối cùng tên nhóc này thay người ta trả hết viện phí, nếu không yêu đương thì là gì?

Kết quả xét nghiệm đã có, may mắn là u lành tính nên Trịnh Hạo Ninh có thể cứu, xác định ngày phẫu thuật là thứ 5 tuần sau.

Vương Nhất Bác đôi khi tính khí thất thường thì xem ra cũng rất ngoan ngoãn nghe lời, cậu ta từ phòng bệnh của Hạo Ninh về sẽ trực tiếp đến ngồi đợi trước cửa phòng làm việc của bác sĩ Tiêu, chờ anh xong việc rồi về cùng, thỉnh thoảng lại tự động bắt chuyện với anh. Đến những ngày cuối tuần phải tăng ca ở viện, Tiêu Chiến hẹn Vương Nhất Bác qua thay băng, cậu ta không những chỉ mang thân xác đến phòng bệnh của anh mà còn mang cho anh một chút đồ ăn, nói là để anh có sức mà cống hiến cho người dân, còn là đồ cay mà Tiêu Chiến cực kì thích. Tuy nhiên, lúc đọc lại tư liệu bệnh nhân anh phát hiện Hạo Ninh và Trịnh Phương cũng sinh ở Trùng Khánh, xem ra là anh được hưởng ké phúc lợi của người khác. Cuối cùng tất cả lòng tốt của Vương Nhất Bác đều bị bác sĩ Tiêu của chúng ta coi như một sự tranh thủ vì người yêu của hắn.

Ngày phẫu thuật của Hạo Ninh, trông Trịnh Phương gầy đi hẳn, Tiêu Chiến chưa từng thấy ba mẹ của hai người họ xuất hiện ở bệnh viện lần nào, không dám hỏi Trịnh Phương chỉ có thể đi hỏi Vương Nhất Bác, vậy mà cậu ta chỉ đáp không biết, có tên người yêu nào như cậu ta không?

Trước khi tiến hành phẫu thuật, bác sĩ Tiêu căn dặn nhắc nhở Vương Nhất Bác rất nhiều thứ, nhắc cậu ta để ý sức khỏe của Trịnh Phương, nhắc cậu ta đừng có chạy biến mất, đừng để anh phải vừa cứu sống cho cậu em thì người chị lại phải vào phòng cấp cứu.

Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến nói nhiều cũng thấy phiền chỉ đành gật đầu lấy lệ, Trịnh Phương là quản lý đội đua xe, không phải người yêu hắn, hắn quan tâm nhiều như vậy để làm gì. Vương Nhất Bác trong lòng bực bội, không hiểu bác sĩ Tiêu ngốc thật hay ngốc giả, hắn và Trịnh Phương có chỗ nào giống một cặp đôi yêu nhau.

Cuộc phẫu thuật bắt đầu diễn ra, Vương Nhất Bác cũng không rời khỏi bệnh viện, cậu ta thỉnh thoảng sẽ nhìn sang Trịnh Phương một chút xong lại cúi đầu nghịch điện thoại. Đến khi cậu để ý tới đồng hồ thì đã là 12 giờ trưa, ca phẫu thuật vẫn chưa xong. Vương Nhất Bác nghĩ ngợi gì đó rồi chạy ra ngoài bệnh viện, 20 phút sau cậu quay trở lại với rất nhiều đồ ăn trên tay. Một tuần qua cùng bác sĩ Tiêu hàng xóm ăn tối, Vương Nhất Bác đã tự động ghi nhớ một vài món ăn, tôm càng cay, bánh bao xá xíu, mỳ xào tương, sủi cảo, hắn biết bác sĩ Tiêu bị đói chân tay liền run rẩy, đứng cũng không vững, phẫu thuật xong chắc chắn sẽ đói, nên chạy đi mua trước đồ ăn chỉ chờ phẫu thuật kết thúc ăn là kịp.

Vương Nhất Bác mua rất nhiều nên sẽ không ngần ngại mà nhét vào tay quản lý Trịnh một cái bánh bao.

- Cảm ơn. – Trịnh Phương bị nhét bánh bao vào tay mới chịu ngẩng mặt lên nói chuyện cùng Vương Nhất Bác.

- Tiện thôi.

Tên nhóc này ngoài tiện thôi thì còn biết nói gì khác không?

- Tôi thấy cậu và bác sĩ Tiêu hình như quen nhau, mua nhiều đồ ăn như vậy là cho anh ấy à? 

- Chúng tôi là hàng xóm.

- Lần sau nên mua cơm, mua thêm một vài món ăn, ăn đống đồ cậu mua chỉ giải quyết được cơn đói trước mắt thôi, bọn họ là bác sĩ, hoạt động nhiều cần ăn cơm để cân bằng sức khỏe.

Phức tạp như vậy à, Vương Nhất Bác nhất thời nhăn mặt. Mấy quán cơm ở đây nhìn không sạch sẽ, cậu chính là lo bác sĩ Tiêu ăn vào sẽ còn không khỏe hơn đấy.

- Tôi nhớ rồi.

Ca phẫu thuật kéo dài đến tận 2 giờ chiều, đèn trong phòng phẫu thuật vừa tắt, Vương Nhất Bác so với người nhà bệnh nhân là Trịnh Phương còn có vẻ lo lắng hơn nhiều. Cửa phòng cấp cứu vừa mở ra cậu ta đã lao vội đến. Dáng vẻ của bác sĩ Tiêu lúc này trông hơi mệt mỏi, tay chân cũng bắt đầu run, ca phẫu thuật kéo dài ngoài dự tính, làm anh đói đến mức đứng không vững. Vừa hay Vương Nhất Bác chính là kịp lao đến đỡ người.

- Bác sĩ Tiêu

- Bác sĩ Tiêu…..

Nhìn bác sĩ Tiêu loạng choạng những người xung quanh không tránh khỏi hoảng hốt, có nhiều người định đỡ anh nhưng so ra thì cậu thanh niên trước mặt này vẫn nhanh hơn.

- Có sao không?

Tiêu Chiến xua xua tay, muốn nói mình không sao, anh không thể nói với người khác là mình vì bị đói mà đứng không vững được.

- Cô Trịnh, phẫu thuật thành công, cô yên tâm. Tuy nhiên vẫn nên để bệnh nhân ở viện để theo dõi.

- Cảm ơn bác sĩ Tiêu, vậy tôi xin phép về phòng bệnh xem A Ninh.

Tiêu Chiến cúi đầu chào Trịnh Phương rồi liền quay sang nhắc nhân viên y tá cùng những bác sĩ phụ trách ca mổ đi nghỉ ngơi, tất cả đều vất vả cả một buổi, giờ chắc hẳn ai cũng đã mệt và đói.

Cả người Tiêu Chiến đều phải dựa sát vào Vương Nhất Bác để đi, cả người run rẩy. Nhìn bộ dạng này của bác sĩ Tiêu khiến hắn bỗng cảm thấy người này thật đáng yêu.

Vương Nhất Bác bị chính suy nghĩ của bản thân làm cho sợ hãi, hắn đang khen một người đàn ông 28 tuổi đáng yêu sao? Dù nhìn mặt anh ta còn rất trẻ, nhưng nói đáng yêu thì thật có vấn đề.

- Này, Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác – Tiêu Chiến gọi mãi mà cậu ta không nghe, không biết đang suy nghĩ lung tung cái gì.

- Hả?

- Cậu đứng đây đợi tôi, tôi vào nhà vệ sinh rửa tay.

- À được, có cần tôi đỡ không?

Tiêu Chiến thấy bản thân không ổn nên thôi vẫn để cậu ta đỡ đi.

- Vậy phiền cậu.

Vương Nhất Bác đỡ bác sĩ Tiêu vào nhà vệ sinh, còn cẩn thận giúp anh xắn tay áo lên, xong xuôi mới đứng cách xa ra một chút để chờ anh rửa tay, cũng như tránh cho nước hất vào mấy hộp đồ ăn.

- Xong rồi, đi thôi.

Tiêu Chiến rửa tay với rửa mặt mũi xong thấy bản thân tỉnh táo thì liền cậy mạnh, không chờ Vương Nhất Bác đỡ đã bước hai bước, ai mà ngờ chân anh lại yếu thế, đi không vững liền ngã nhào về phía trước. Cả người Tiêu Chiến ngã vào trong lòng Vương Nhất Bác, may mà cậu ta đỡ kịp. Nhưng đấy là suy nghĩ của anh mấy giây trước thôi, bây giờ anh chỉ ước thà rằng là mình ngã xuống đất cho xong. Chiều cao của anh và cậu nhóc này tương đương, khi ngã cả người anh đều hướng về phía người cậu ta, mặt cũng hướng về phía mặt cậu ta luôn, kết quả thì đúng là thảm hại. Bác sĩ Tiêu cùng tên nhóc hàng xóm Vương Nhất Bác, môi chạm môi.

Cả hai đều ở trong trạng thái bị động, không thể nghĩ được trường hợp này có thể xảy ra với bản thân. Tiêu Chiến vội vàng đẩy Vương Nhất Bác ra, chân không vững lại tiếp tục ngã về sau.

- Cẩn thận. – Vương Nhất Bác thật sự vô cùng không tỉnh táo vào lúc này, hắn đỡ lấy Tiêu Chiến trong vô thức vì sợ anh ngã, bản thân hắn lúc này cũng thấy khó xử.

Cả hai cố gắng lờ đi như không có chuyện gì xảy ra, Vương Nhất Bác đỡ Tiêu Chiến về phòng làm việc của anh, để đống đồ ăn trên bàn rồi cứ thế chạy mất. Bác sĩ Tiêu nhìn theo cậu ta thầm nghĩ anh ăn thịt cậu ta chắc, chạy gì mà chạy, dù sao đây cũng là nụ hôn đầu của anh đấy. Nhìn đống đồ ăn trên bàn một cách ngán ngẩm, nhiều đồ ăn thì sao chứ, ông đây hôm nay không có tâm trạng.

Còn Vương Nhất Bác cũng đâu khá hơn, vừa nãy khi môi hắn chạm vào môi người kia, cảm giác như có một dòng điện chạy qua, môi anh thật mềm. Vương Nhất Bác lái motor ra sân luyện tập vì muốn quên đi chuyện vừa xảy ra, nhưng trong đầu hắn toàn là cảm xúc về nụ hôn ban nãy, nụ hôn đầu của hắn. Hình như Vương Nhất Bác có suy nghĩ không đúng đắn với bác sĩ Tiêu, phải làm sao đây?

* bánh bao xá xíu

*

tôm càng cay




* sủi cảo

*

mỳ xào tương

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top