ZingTruyen.Top

(Bác - Chiến) Nhất kiến chung tình - Vạn dặm đào hoa [Hoàn]

Chương 27 : Tức cảnh sinh tình

NgcNguynThMinh1

Tiêu Chiến ngẫm nghĩ một hồi rồi dứt khoát đứng dậy, đem quần áo cùng vật dụng quan trọng nhét vào tay nải, quyết tâm không màng nguy hiểm tới Đường Môn. Nhưng y vừa bước ra ngoài thì Vương Ảnh Quân đã xuất hiện chắn ngay trước cửa, ánh mắt sắc lạnh như muốn cứa thẳng vào tâm trí người đối diện:

- Ngươi muốn đi đâu? 

Tiêu Chiến không đáp, né đi ánh mắt nửa chất vấn nửa khinh miệt từ Vương Ảnh Quân, lách nhẹ người sang bên cạnh. Vương Ảnh Quân gằn giọng:

- Muốn tới Đường Môn sao? Được, nếu ngươi đã một mực muốn về phe bọn chúng thì chắc cũng không cần mấy mạng người Tiêu phủ nữa đúng không?

Tiêu Chiến trừng mắt:

- Vương Ảnh Quân, ngươi...ngươi muốn làm gì?

Vương Ảnh Quân:

- Những gì ngươi đã làm là đại nghịch bất đạo, khinh thường hoàng tộc, tội đáng muôn chết. Nếu giờ ngươi trốn đi, chẳng phải là hình phạt sẽ đổ hết lên đầu Tiêu phủ hay sao? Một khi ta thông cáo chuyện này cho thiên hạ, ngươi đoán xem người ta sẽ nói gì về vị Nam hậu cao cao tại thượng, thanh lãnh bất phàm, nói gì về Tiêu phủ danh tiếng vạn đỉnh đây? Hừ, Nam hậu Đông Phong, người người nể trọng, lại sau lưng Hoàng thượng lén lút tư tình, thật khiến người ta phải mở to mắt mà nhìn.

Lời buộc tội của Vương Ảnh Quân khiến Tiêu Chiến sợ đến hô hấp không thông, bởi vì nó hoàn toàn đúng luật. Y hạ giọng:

- Rốt cuộc ngươi muốn gì? Muốn chém muốn giết cứ việc, đừng lôi Tiêu phủ vào.

Vương Ảnh Quân cười lạnh:

- Ta nói chưa đủ rõ sao? Ngoan ngoãn làm một Nam hậu hữu danh vô thực đi, Vương Nhất Bác chết rồi, Đường Môn cũng sớm đi theo thôi, ngươi còn tơ tưởng cái gì?

Tiêu Chiến đầy bất mãn:

- Nhất Bác chưa chết.

Vương Ảnh Quân:

- Câm miệng, ngươi nên biết điều nghe lời một chút đi, bằng không đừng trách ta độc ác.

Vương Ảnh Quân vừa dứt lời, Tiêu Chiến liền bị hắn không chút thương hoa tiếc ngọc đẩy trở lại vào phòng, lực đạo lớn đến mức khiến cả người y đập xuống đất, toàn thân đau nhức. Quỳnh Như, Quỳnh Dao đợi bóng Vương Ảnh Quân vừa khuất thì ngay lập tức chạy vào đỡ Tiêu Chiến ngồi dậy, trong mắt không giấu nổi xót xa:

- Thiếu gia, người có sao không?

Tiêu Chiến nhàn nhạt đáp:

- Nỗi đau thể xác, không thể so với nỗi đau tinh thần.

Quỳnh Như mắt lấp lánh nước:

- Sao người phải khổ như vậy, đem hết mọi chuyện nói ra tự làm khó mình làm gì chứ?

Tiêu Chiến:

- Quỳnh Như, ngươi không hiểu sao? Vương Ảnh Quân luôn coi ta như cái gai trong mắt, chuyện gì cũng phải nể ta vài phần, đến cả binh kế các thế gia công tử cũng tin tưởng ta hơn, chính là vì ta là người Tiêu phủ, lại kết giao được với Đường Môn. Nay nhị huynh mất tích, đại huynh thương thế, người duy nhất có thể bảo vệ ta là Vương Nhất Bác cũng sống chết không rõ, hắn đương nhiên muốn nhân dịp này hủy đi tầm ảnh hưởng của ta. Dù ta có chủ động hay không, hắn cũng sẽ kiếm chuyện gây sự.

Quỳnh Dao siết tay tức giận:

- Đúng là tiểu nhân bỉ ổi. Hắn còn xứng làm vua sao?

Quỳnh Như gật đầu:

- Chiến tranh loạn lạc lấy việc quân làm đầu, hắn lại lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, thật sự quá hèn hạ.

Tiêu Chiến:

- Minh quân phải biết đoàn kết dân tộc, đánh giặc ngoài rồi mới tính thù trong, Vương Ảnh Quân lại diệt thù trong rồi mới lo giặc ngoài, chưa kể Đường Môn cùng Tiêu phủ chưa từng thể hiện tham vọng gì với ngai vàng, mọi sự đều là do lòng dạ hẹp hòi đa nghi của hắn mà ra. Việc đến nước này, ta thật sự không thể không lo cho số phận Đông Phong.

Quỳnh Như hạ giọng:

- Nhưng thiếu gia, người vẫn có thể nhờ Diệp thiếu gia cùng Bách Kiếm giúp mà.

Tiêu Chiến lắc đầu:

- Vương Ảnh Quân đã tỏ rõ thái độ với Tiêu phủ như vậy, ta không muốn liên lụy Bách Kiếm. Hơn nữa, thế giặc hiện nay quá mạnh, nếu ta còn tạo bè kết phái ly tán lòng quân, e rằng mất nước chỉ là chuyện sớm muộn.

Quỳnh Dao:

- Vậy chúng ta cứ im lặng chịu đựng mặc cho hắn lộng hành sao?

Tiêu Chiến:

- Trước hết phải cầu nguyện Đường Môn vượt qua kiếp nạn lần này đã. Những chuyện khác từ từ tính.

Một người vừa thông minh vừa ngạo kiều như Tiêu Chiến luôn khẳng định số phận nằm trong tay mình, nhưng đến giờ phút này, y không còn đủ tự tin để cho rằng bản thân có thể tự quyết định số phận được nữa. Lần đầu tiên trong đời, Tiêu Chiến học cách cầu nguyện. Y ngước mắt nhìn lên vầng trăng sáng vằng vặc trên nền trời đêm trong vắt, thật tâm thật dạ giao niềm tin vào tay các vị thần. 

Tiêu Chiến cảm thấy, khi Vương Nhất Bác còn tồn tại trước mắt, y mạnh mẽ đến mức có thể xoay chuyển càn khôn, hiệu lệnh thiên hạ, nhưng bây giờ, khi niềm tin kiên định nhất của y đang dần tan biến, bản thân thực sự trở nên yếu đuối đến bất lực. Giá như hắn chưa từng xuất hiện, chưa từng bước vào cuộc đời y, chưa từng khiến trái tim vốn thanh lãnh vô tâm của y rung động, thì có lẽ y sẽ không bao giờ lâm vào cảnh đau đớn tuyệt vọng đến vậy. Cả tâm trí cùng trái tim Tiêu Chiến lúc này thực sự mỏng manh hơn bao giờ hết, Vương Nhất Bác, tiểu vương tử lại một lần nữa bỏ y mà đi, Tiêu Chiến dường như không còn tin vào chính mình nữa.

Đêm nay là đêm trăng rằm, rằm tháng tám, đêm hội trung thu vốn vui vẻ khiến lòng người phấn khởi, đối với Tiêu Chiến lại hoàn toàn trái ngược. Vương Nhất Bác từng nói tức cảnh sinh tình, nhưng giờ Tiêu Chiến mới hiểu, cảnh càng đẹp, đổi lại người càng đau. Mặt trăng tròn đầy kiêu ngạo trên cao nhìn xuống, đem sắc vàng ngọt ngào lấp lánh phủ lên cảnh vật, khiến nơi hồng trần hỗn tạp trong giây lát trở nên tràn đầy thi vị, nhưng Tiêu Chiến chỉ thấy một màu bi ai. 

Hắc y nhân dưới ánh trăng, mặc cho trăng khuyết nhìn lên liền cảm thấy đẹp đẽ bất phàm, ngọt ngào thanh thản, nhưng ánh trăng không có hình bóng của người, dù thập phần diễm lệ cũng chỉ khiến lòng người thêm tuyệt vọng. 

Bạch y nhân dạo bước trên phố, dung mạo kinh diễm khiến người người trầm trồ ngưỡng mộ, lại khiến cảnh vật vốn sinh động xung quanh nhuốm màu u ám, mắt phượng ngạo kiều mang sắc tro xám khẽ nhấc, khóe môi đã lâu không cười nhếch lên một đường nhạt nhẽo tự thương hại mình.

Quỳnh Như, Quỳnh Dao đi phía sau, nhìn theo bóng lưng cô độc đến bi thảm của thiếu gia cũng chỉ có thể âm thầm thương xót. Thiếu gia trước mặt phu nhân tỏ ra mạnh mẽ tự tin, rốt cuộc cũng chỉ là cố gắng biên diễn, lời khuyên của bà căn bản không có nhiều ý nghĩa, tâm trí cùng trái tim của Tiêu Chiến đã sớm đầu hàng ngay giây phút y biết Vương Nhất Bác chính là tiểu vương tử của y, cũng là người đã vì y mà dấn thân vào chỗ chết. Y có bao nhiêu dằn vặt, bao nhiêu hối hận, bao nhiêu cay đắng, sợ rằng không ngôn từ nào có thể hình dung được.

Cuộc đời Tiêu Chiến có lẽ vốn không được định mang danh này vị nọ, y đối với tình yêu của bản thân còn lực bất tòng tâm, còn có thể lo cho người khác sao, còn có thể nghĩ đến chiến sự sao. Tiêu phủ là công thần quân đội thì sao, hai huynh của y cống hiến như vậy chưa đủ sao, y học kiếm pháp, bắn cung cũng là đam mê, ai nói học võ là phải xông pha chiến trận, Vương Ảnh Quân cảm thấy y cần lắm cái danh Nam hậu, cần lắm cái vinh dự đưa ra quyết sách dùng binh sao, Tiêu Chiến có thể thẳng thắn mà nói một câu, y chưa bao giờ cần, cũng không bao giờ cần. Chấp niệm lớn nhất, cũng là duy nhất trong lòng Tiêu Chiến bao nhiêu năm nay, chỉ có một, là tiểu vương tử, là Vương Nhất Bác.

Trời hỡi bao giờ ta chết đi?
Bao giờ ta hết được yêu vì?
Bao giờ mặt nguyệt tan thành máu
Và cõi lòng ta cứng như si.

Người đã xa rồi không níu lại
Lòng thương chưa đã, mến chưa bưa
Người đi một nửa hồn ta mất
Một nửa hồn kia bỗng dại khờ.

Ta vẫn còn đây hay ở đâu?
Ai đem ta bỏ dưới trời sầu?
Sao bông phượng nở trong màu huyết
Nhỏ xuống lòng ta những giọt châu?

                                           ~~~ "Những giọt lệ" - Hàn Mặc Tử ~~~

----------------------------------------------

Lúc Tiêu Chiến trở về phủ cũng là lúc Vương Ảnh Quân triệu tập cuộc họp các tướng quân cùng công tử thế gia quan trọng, nói là có thư hỏa tốc gửi tới từ Lạc Dương. Hội nghị đông đủ, đều là những gương mặt quen thuộc nhưng lại mang nét cảm xúc vô cùng phức tạp, hỗn loạn dị thường. Vương Ảnh Quân đưa ánh mắt sắc lạnh như dao chiếu thẳng tới như muốn cứa vào lòng Tiêu Chiến, gằn giọng đầy lửa giận:

- Thư hỏa tốc từ Lạc Dương, Đường Môn đã quy hàng Bắc Quốc.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top