ZingTruyen.biz

[BÁC CHIẾN-BJYX]- VỀ QUÊ CƯỚI VỢ- HOÀN

Chương 21: Tập làm rể

NguyenMinhTam94

Trời vừa hừng sáng, Nhất Bác liền leo xuống khỏi giường đi xuống nhà sau đánh răng rửa mặt, rồi đi xuống kho lấy đậu ra phơi tiếp. Trong lúc chờ đậu khô, anh đi theo anh hai Dư ra bè cá để cho cá ăn và giúp anh hai bán cá giống cho mối.

Ở quê công việc đồng án nhiều khiếp, vừa xong việc này thì việc khác lại tới. Có một buổi sáng, mà Nhất Bác phải đẩy ba xe lúa giống đi giao cho mối của ông út. Thậm chí, đến cả đi ra vườn chiết cây con cho ông út bán tết cũng làm không yên. Vì mới vừa xoăn tay áo thêm đất vào chậu, là y như rằng có người đến mua lúa. Khổ ghê không.

Giao lúa cho mối giúp ông út xong, Nhất Bác nhân lúc trời còn sớm liền lùa bầy vịt của bà út ra ruộng nhà để cho nó chạy đồng mót lúa. Cái tụi này mà ăn lúa hay trứng ốc là chỉ có sạch và sạch, nên khi đốt đất cũng dễ hơn.

Mặc kệ tụi cạp cạp này đang chạy lăng quăng trên ruộng, Nhất Bác trở vào nhà nấu một nồi nước, rồi pha với nước lạnh sau đó mang mấy bao lúa giống ra ngâm cho mau nảy mầm.

Ông út ngồi trên nhà nhìn xuống, thấy Nhất Bác đi ra đi vào làm việc đồng án, thì bắt đầu lên kế hoạch thử thách độ nhẫn nhịn của cháu rể tương lai. Ưng ý thì ưng ý, chứ thử thì vẫn phải thử. Hạnh phúc của cháu nội ông vẫn là trên hết. Cháu út mà còn là cháu cưng, thì phải lựa cho kĩ.

Bà út ngồi ngoái trầu bên ván ngựa, thấy ông út ngồi quan sát Nhất Bác liền lên tiếng hỏi:

- Ông thấy thằng nhóc này sao, chứ tui là ưng bụng rồi đó. Vừa hiền vừa giỏi, thằng Chiến mà lấy nó thì không có gì để phản đối hết á.

Ông út vừa uống trà vừa nói:

- Tốt thì tốt, nhưng tui phải kiểm tra nó mới được. Nếu mà nó không nổi giận, thì tui kêu thằng Hùng ừ liền. Còn nếu nó nổi giận, thì khỏi nói nữa.

Bà út sợ ông út sẽ thẳng tay với Nhất Bác thì mới lên tiếng nói chặn:

- Hành thằng nhỏ vừa vừa thôi nghe ông. Hành quá tội con người ta.

Ông út cười hề hề một lúc rồi nói :

- Hạnh phúc của cháu tui, thì tui phải cẩn thận. Tui mà bằng một lai hạng nào với cha bà hồi đó, nhưng mà nhờ vậy bà mới chịu tui đó.

Bà út lắc đầu thở dài, trong lòng thầm mong Nhất Bác sẽ qua được thử thách của ông út, cho Tiêu Chiến không đem cái mặt chù ụ đó nhìn người này người kia. Chứ hôm qua là bà thấy cậu nấu nước chè đậu xanh cho anh, còn để cho anh hôn má là biết không tách nhau được rồi. Chuyến làm ăn này chú Hùng lỗ vốn rồi, có con trai mà phải gả đi.

Ngâm lúa xong, Nhất Bác xách cuốc ra đồng xới đất. Xới được mấy đường anh cuốc trúng cái gì đó nghe một cái bụp, anh theo phản xạ nhìn xuống chân thì mới phát hiện ra mình đã làm bể một cái trứng vịt.

Nhất Bác nhìn xung quanh ruộng thì mới nhận ra rằng bầy vịt của bà út đã đẻ đầy cả ruộng. Càng nhìn thì anh chỉ biết thở dài, một bầy vịt hai trăm con, vịt mái dù có bị đạp mái hay không thì nó cũng đẻ. Trời cao ngó xuống mà coi, đi cuốc đất còn phải lượm trứng vịt.

Thở hắt ra một hơi, Nhất Bác ném cuốc qua một bên rồi đi vào nhà lấy một cái thúng ra nhặt trứng vịt. Lúc đang loay hoay tìm cái thúng, thì Tiêu Chiến đứng đằng sau vỗ lưng anh một cái và nói:

- Anh kiếm gì đó?

Nhất Bác gãi gãi đầu và nói:

- Anh kiếm cái thúng để đựng hột vịt. Tụi nó đẻ đầy ruộng hết rồi.

Tiêu Chiến lấy cái thúng sát góc nhà kho đưa cho Nhất Bác và nói:

- Trưa anh có vô nhà ăn cơm không?

Nhất Bác nén tiếng thở dài và nói:

- Anh còn cuốc đất, còn dẫn nước vô ruộng nữa, chắc không vô ăn cơm được.

Nói vừa dứt lời, Nhất Bác tranh thủ ông bà út đang ngồi nói chuyện với khách, hôn lên má Tiêu Chiến một cái rồi cầm cái thúng chạy một cái vèo ra đồng lượm hột vịt. Mặc dù là có người lớn và việc đồng áng có nhiều thật, nhưng lâu lâu rình rình dê người yêu được một chút nó cũng an ủi.

Đứng giữa đồng, chống tay lên cuốc nhìn năm công đất của ông út, Nhất Bác thở dài một hơi. Nguyên bầy hai trăm con, riêng vịt mái là đã một trăm năm chục con, mỗi con đẻ ít gì cũng chục trứng. Lượm hết ngày cũng chưa được một nữa số trứng của cái đám này.

Tự cổ vũ mình một hồi, Nhất Bác cũng xoăn ống quần lên đi xuống ruộng lượm trứng vịt. Thế nhưng mấy con vịt máy này còn dã man một cái, đẻ tại chỗ mà đẻ nhiều không nói. Đằng này là vừa chạy vừa đẻ, hễ lụm được trứng chỗ này, là phát hiện chỗ kia có trứng. Mệt phờ râu với tụi này.

Loay hoay cả tiếng đồng hồ, Nhất bác cũng nhặt hết số trứng vịt đem vào nhà, rồi để vào ổ gà, cho mấy con gà mái ấp dùm. Cứ tưởng ông bà út nuôi có vịt, ai dè nuôi cả gà, nhưng nhờ vậy mà có chỗ ấp đống hột vịt khổng lồ này.

Giao việc ấp trứng vịt cho bầy gà mái, Nhất Bác đi trở ngược ra đồng cầm cuốc xuống ruộng xới đất. Anh vừa làm, vừa tự nhủ bản thân không được than vãn cái gì. Vì chỉ cần than một câu là ông út sẽ không gả Tiêu Chiến, nên dù có mệt đến đâu anh cũng không hé nửa lời.

Trong khi Nhất Bác đang cuốc đất ngoài ruộng, thì ở trong nhà Tiêu Chiến đang dòn cơm cho cả nhà. Biết anh không vào nhà ăn cơm, nên cậu đã lén chừa một phần cơm để vào trong giỏ tre, mang ra đồng cho anh. Thế nhưng việc làm lén lút của cậu không qua mắt được ông bà.

Tiêu Chiến chờ ông bà út ăn cơm xong, đi vào phòng ngủ trưa, thì mới xách giỏ cơm chạy ra ruộng cho Nhất Bác. Vừa ra tới nơi, cậu thấy anh đang xúc đất ở con kênh bên cạnh dẫn nước vào trong ruộng.

Tiêu Chiến cắt vài lá chuối lót dưới đất rồi, lớn tiếng gọi Nhất Bác lên ăn cơm trưa:

- Anh Út Còi! Lên ăn cơm nè. Ăn xong đi rồi làm nữa.

Nhất Bác dùng nước kênh rửa sơ tay chân rồi lên ngồi xuống đối diện, cầm lấy chén cơm nóng hổi từ tay Tiêu Chiến, lùa vài đũa vào miệng vừa nhai gắp cái đầu cá vừa nói:

- Ủa cưng ra đây có một mình không sợ nội la hả? Mà sao không ăn cơm chung cho vui.

Tiêu Chiến cười hì hì, lấy bình thủy giữ nhiệt rót một ly nước chè đậu xanh, rồi bỏ vài viên đá vào đưa cho Nhất bác và nói:

- Ông bà nội ngủ trưa rồi mới dám ra đây, với lại ăn cơm trong nhà với ông bà nội rồi. Mà ai cho anh kêu là ông nội ngọt xớt vậy?

Nhất Bác uống hết ly nước đậu xanh rồi phán một câu tỉnh bơ:

- Thì trước sau gì cũng kêu là ông bà nội, giờ tập kêu trước.

Tiêu Chiến vung cây quạt đánh Nhất Bác một cái rồi nói:

- Nói tầm bậy cái gì đó. Ăn cho lẹ đi, rồi còn vô lựa đậu cho nội kìa. Mai nội giao rồi đó.

Ở dưới trời nắng nóng chang chang, ngoài đồng cũng có vài người lười vào nhà ăn cơm trưa, nên con cái cũng mang cơm ra. Thế nhưng cơm nhà do vợ nấu thì chả chú nào, bác nào ngửi được mùi cá kho tiêu thơm lừng, mà lại ngửi được cái mùi thơm của cơm chó. Ừ thì chính xác là cơm chó luôn.

Ngoài đồng cả có biết bao nhiêu người lớn đang ngồi ăn cơm trưa, mà Tiêu Chiến lại vô tư cầm cây quạt lá dừa quạt cho Nhất Bác, khiến cho các chú, các bác ngồi gần đó chỉ biết tránh mặt nhìn chỗ khác cho đỡ ngại. Ngoài thanh thiên bạch nhật mà còn vậy, không biết trong nhà còn thế nào.

Đợi Nhất Bác ăn cơm xong, Tiêu Chiến rót cho anh một ly nước đậu xanh nữa, rồi mới dọn chén đĩa để ngược trở lại vào giỏ, đứng lên đi vào trong nhà. Vừa đi cậu vừa hy vọng anh qua hết mấy thử thách của ông út, nếu không thì cậu sẽ bị duyên ấm đeo bám, mua bán không thuận lợi.

Thấy Tiêu Chiến xách giỏ cơm đi vào trong nhà, Nhất Bác cũng xuống kiểm tra nước bơm vào ruộng đã đủ chưa, sau đó mới xúc đất đắp lại, rồi thu dọn cuốc xẻng đi vào nhà. Lúa thì đợi đất rút bớt nước thì mới bắt đầu xạ được.

Nhất Bác cất cuốc xẻng vào sát góc kho, rồi lấy năm cái bao ra ngồi trước thềm nhà bắt đầu công cuộc lựa đậu. Hay nói đúng hơn là làm 'chàng Tấm' chăm chỉ. Thế nhưng năm loại đậu, thì đậu canh và đậu đỏ là nhỏ nhất, lựa xong hết nửa năm tuổi thọ.

Ông út ngủ trưa xong thì đi ra trước sân tưới cây, đúng lúc thấy Nhất Bác đang ngồi lựa đậu và đã đựa được khá nhiều, thì ông út giật mình nói:

- Khỏi đi con, mối này nó mua lộn xộn. Trộn lại dùm ông đi con.

Nhất Bác tưởng thật trộn đậu lại rồi quay sang lột vỏ gòn cho cho bà út đốt lấy tro làm xà bông giặt đồ. Thế nhưng anh khi anh chẻ gần hai chục bó, thì ông út lại hớt hớt hải nói:

- Ý mà lựa ra đi con, mối ngày mai phải lựa nó mới chịu lấy. Ông tới hai mối lận. Lựa lại dùm ông nghe con.

Nhất Bác dù khá không vui nhưng cũng không dám có biểu hiện hay nói gì, chỉ biết lặng lẽ lôi mấy bao đậu ra lựa lại. Trong đầu anh bây giờ là thần chú:

- Muốn cưới vợ là phải chịu khó.

Ông út thì đứng ở một góc quan sát cháu rể tương lai, ông cũng biết Nhất Bác quần quật ngoài đồng từ sáng tới giờ, vừa nãy bị ông hành nên chắc chắn là quạo rồi,. Thế nhưng, ông vẫn tin rằng anh sẽ không làm ông thất vọng.

Tiêu Chiến đứng nấu cơm chiều dưới bếp, không biết ông bà nội và anh hai mình đã thức, nên vừa nấu cơm vừa hò:

- Hò...ò...ò..ò...ớ...ớ...ớ...ơ...ơ...ơ...sông dài cá lội biệt tăm, phải duyên chồng vợ...phải duyên chồng vợ ngàn...năm cũng chờ...

Vừa ngồi lựa đậu trong sân, nghe tiếng Tiêu Chiến hò một câu, Nhất Bác thuận miệng họa xướng hát theo:

- Nghe em hát câu dân ca sao mượt mà lòng anh thương quá.

Tiếng ngọt ngào nào đong đưa nhớ xa xưa trời trưa bóng dừa

Hẹn hò nhau tình quê hai đứa

Mùi mạ non hương tóc em biết bao kỷ niệm

Nhắc lại thấy thương nghe thật buồn...( Hương tóc mạ non- Nhạc sĩ Thanh Sơn)

Ông út ở trong nhà uống trà, nghe Tiêu Chiến vừa hò xong, thì Nhất Bác hát họa xướng theo, liền cảm thấy hai đứa nhỏ này đúng là biết cách bày tỏ tình cảm với nhau. Trong nhà còn có người lớn, thế mà dám anh em tình tứ thế đấy. Đúng là càng cấm càng làm.

Ông út nghe Nhất Bác hát một hồi, thì không chỉ biết rằng đây là cách tỏ tình ngầm của hai đứa, mà còn biết rằng anh đang xin khéo mình đồng ý gả Tiêu Chiến cho anh. Xem ra cái câu hậu sinh khả úy không phải không đúng.

Ông Út cầm ly trà lên uống một hơi rồi quay qua nói với bà út:

- Bà kêu con Tuyết dạy thằng Chiến mấy cái hồi nó mới lấy thằng Hùng nhà mình đi. Mai tui nhờ chị hai lên chùa kiếm sư cô coi ngày.

Bà Út ngồi lột vỏ cau, nghe ông út nói xong liền ngạc nhiên hỏi:

- Ông chịu thằng Út Còi rồi hả?

Ông Út thở dài rồi nói:

- Tui thua rồi. Nhưng mà bà đừng có nói cho tụi nó biết nghe.

(Vịt chạy đồng là để cho vịt ăn lúa rớt lại trên ruộng trước khi gieo vụ mới. Hồi xưa là nhà nào làm lúa là nuôi luôn vịt, nhưng bây giờ thì hiếm khi nào được thấy vịt chạy đồng lắm. Đặc biệt vịt chạy đồng bao mắc. Vì thịt chắc và ngọt. 70-80k/kg)

Vẫn là câu cũ: Comment của mọi người ở các fic là động lực để tui viết tiếp. Vì vậy nhãy để lại vài lời cho tui có tinh thần đào hố tiếp nha.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz