ZingTruyen.biz

Bà Xã Là Nhất

Chương 103: Bà Nội Đến

diepsuong102999

Cơ Tích Tương quay lại bệnh viện, vốn dĩ là mang cơm đến cho Cơ Tích Vy, nhưng đúng lúc nhìn thấy một bóng dáng giống chị dâu, vì vậy liền đi qua để xác nhận, nhưng không ngờ lại nghe thấy Vĩnh Khiêm gọi điện thoại cho người khác.

Cô ta không hiểu nội dung của cuộc điện thoại cho lắm, sau khi nhìn thấy Vĩnh Khiêm rời đi, liền quay lại phòng bệnh.

"Chị, lúc nãy em nhìn thấy chị dâu, có phải là chị ấy đến thăm chị?"

Cơ Tích Tương nhìn khuôn mặt trắng bệch của chị gái nói.

"Ừ, có chuyện gì sao?" Cơ Tích Vy nghi ngờ nhìn Cơ Tích Tương, không nhịn được liền hỏi.

"Không có chuyện gì, lúc nãy em nghe thấy chị dâu gọi điện thoại, có chút kỳ lạ, vì vậy có chút nghi ngờ!" Lời nói vô ý của Cơ Tích Tương khiến Cơ Tích Vy đột nhiên ngồi dậy, không hề quan tâm đến đôi chân đã bị tàn phế, vội vàng hỏi.

"Nói cái gì, sao lại kỳ lạ?"

"Lúc nãy không biết chị dâu nói chuyện điện thoại với ai, nói cái gì mà điều tra chuyện của bốn năm trước, còn có cái gì mà hành động phải nhanh một chút, đặc biệt là ân oán với nhà họ Cơ chúng ta, hơn nữa còn nhắc đến chị Hàm, vì vậy có chút kỳ lạ!"

Bốn năm trước!

Ân oán với nhà họ Cơ!

Nghe thấy những lời của Cơ Tích Tương, trong đầu của Cơ Tích Vy dường như chỉ có thể nghĩ đến những chuyện kia, đột nhiên kinh ngạc, đáy mắt lộ ra sự độc ác.

Khuôn mặt tái nhợt hung ác của Cơ Tích Vy giống như một con ma cà rồng, và đôi mắt đầy sự độc ác.

Không lâu sau, Cơ Nghị từ tập đoàn Cơ thị đã gần như phá sản chạy đến, nghe thấy con gái có chuyện quan trọng, một giây cũng không dám chậm trễ.

"Ba, ba còn có thể liên hệ với những người trước đây giải quyết con tiện nhân họ Hân kia không?"

Cơ Tích Vy nhìn thấy Cơ Nghị không hỏi kinh hãi, hỏi.

"Gần đây chuyện của tập đoàn quá nhiều, ba cũng đã quên chuyện này, sao vậy?" Cơ Nghị không hiểu hỏi.

"Ba, ba có biết không, những người phế bỏ đôi chân của con là người con tiện nhân kia gọi đến!" Cơ Tích Vy nghe thấy những lời của Cơ Nghị, liền biết được gần đây chắc chắn ba không liên lạc với mấy người kia.

Chẳng lẽ mấy người kia thật sự bị Hân Nghiên giải quyết rồi: "Hơn nữa, tối qua con tình cờ gặp con tiện nhân kia ở khách sạn Hoàng Chiều, cô ta sống rất tốt, hơn nữa, còn ở bên cạnh một người phụ nữ tóc vàng, người phụ nữ kia chính là người đã đánh gãy tay của con!"

"Cái gì, chết tiệt, bây giờ ba sẽ liên hệ với mấy người kia!"

Cơ Nghị nói xong, muốn gọi điện thoại.

"Không cần đâu, tối quan con tiện nhân họ Hân kia đã nói, những người kia không phải là đối thủ của cô ta, cũng có nghĩa là cô ta đã biết, ba, rốt cuộc bà tìm những người kia ở đâu, tốn nhiều tiền như vậy nhưng vẫn vô dụng, ngay cả con tiện nhân kia cũng không đối phó được!"

"Không ngờ con tiện nhân kia vẫn còn sống, tập đoàn Cơ thị trở nên như thế này chắc chắn cũng là do con tiện nhân kia làm ra, hừ, vào bệnh viện tâm thần một chuyến, lại trở nên lợi hại như vậy, cho dù tập đoàn Cơ thị có liên quan đến cô ta hay không thì con tiện nhân kia nhất định phải chết!"

Đôi mắt đục ngầu nhưng dữ tợn của Cơ Nghị cũng đầy sát khí, trên khuôn mặt của ông ta hiện lên sự tức giận.

"Con nhóc thối họ Vĩnh kia, con đã thành ra như thế này rồi mà vẫn không đến thăm con?'

Vừa nghĩ đến Vĩnh Khiêm tứ lượng bát thiên kim kia đến bây giờ vẫn chưa nói đến chuyện có giúp tập đoàn Cơ thị hay không, trong lòng Cơ Nghị lại tràn đầy tức giận.

"Đến rồi, hơn nữa chị ấy cũng đã nghi ngờ chuyện bốn năm trước, có lẽ con tiện nhân kia đã nói gì với chị ấy, ba, bây giờ phải làm sao, nếu như Vĩnh Khiêm điều tra được những chuyện của bốn năm trước thì con phải làm sao?"

Cơ Tích Vy vừa nghĩ đến chuyện Vĩnh Khiêm đã bắt đầu nghi ngờ cô ta, trong lòng không khỏi hoảng sợ.

Bây giờ cô ta lại bị tàn phế, nếu như thật sự để cho Vĩnh Khiêm điều tra ra sự thật những chuyện năm đó, chắc chắn Vĩnh Khiêm sẽ rời khỏi cô ta.

Hơn nữa, năm đó bọn họ còn đưa con tiện nhân họ Hân kia vào bệnh viện tâm thần, chuyện này để Vĩnh Khiêm biết được, dựa vào tình cảm bây giờ mà chị ấy dành cho cô ta, cũng không biết chị ta sẽ tức giận đến mức nào.

Hơn nữa, bây giờ ngoài Vĩnh Khiêm còn ai dám cưới một người phụ nữ bị tàn tật như cô ta, cho dù có chữa khỏi, có lẽ cũng sẽ không khác người tàn tật là bao, cho dù là gia tộc như thế nào cũng sẽ không cần cô ta!

"Con tiện nhân, đều là con tiện nhân kia, ba, ba nhất định không thể để Vĩnh Khiêm điều tra ra chuyện của bốn năm trước, nếu không chắc chắn chị ấy sẽ ra tay với nhà họ Cơ, nhà họ Cơ sẽ kết thúc, con sợ chị ấy sẽ hủy hôn với con!"

Cơ Tích Vy hoảng sợ hét lên, khuôn mặt tái nhợt tràn đầy sự độc ác, xấu xí.

"Yên tâm đi, bây giờ con nhóc thối Vĩnh Khiêm kia lại điều tra chuyện của bốn năm trước, muốn thoát khỏi nhà họ Cơ, không có cửa đâu!"

Cơ Nghị hung ác nói, trên mặt còn mang theo sự độc ác.

"Ba, chị Hàm của con phải làm sao, con muốn gả cho chị Hàm!"

Cơ Tích Tương ở bên cạnh cũng không khỏi nhìn Cơ Nghị.

Cơ Nghị nhìn Cơ Tích Tương, vốn dĩ còn hi vọng cô con gái thứ hai ngoan ngoãn này sẽ được Diệu Hàm nhìn trúng, trở thành mợ chủ nhà họ Diệu, đây cũng là sự giúp đỡ với nhà họ Cơ, nhưng không ngờ lại bị người phụ nữ ngu ngốc ở trong nhà kia làm mất hết danh dự, còn liên lụy đến cả nhà họ Cơ.

Bây giờ ở thành phố Kinh Đô chỉ cần nghe thấy mấy chữ phụ nữ nhà họ Cơ sẽ là những lời chế giễu, khiến bộ mặt già nua của ông ta đi đến đâu cũng bị người khác chế nhạo, nói móc.

Đặc biệt là chiếc mũ xanh ở trên đầu, càng khiến ông ta cảm thấy tức giận.

Bây giờ nhìn thấy Cơ Tích Tương ông ta càng tức giận.

Người phụ nữ không có đầu óc này đều được con đàn bà ngu ngốc Phương Tư nuôi dưỡng ra, hai cô con gái đều nuôi dưỡng thành tật.

"Không có chuyện gì thì ở bệnh viện với chị mày, ít đi ra ngoài để khỏi mất mặt, mày nghĩ là mày bị nhiều người đàn ông chơi như vậy, Diệu Hàm sẽ để mày làm mợ chủ nhà họ Diệu sao!"

Cơ Nghị càng nghĩ càng tức giận, hung hăng mắng Cơ Tích Tương một trận, vẻ mặt u ám, đầu cũng không thèm quay lại lập tức rời khỏi bệnh viện.

Nếu như bây giờ không phải Cơ Tích Vy còn có thể khiến Vĩnh Khiêm cảm thấy áy náy, còn có tác dụng với tập đoàn Cơ thị, ông ta đã đuổi hai mẹ con không nên người này đi rồi.

Nghĩ đến tất cả những chuyện xảy ra gần đây, Cơ Nghị tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Hân Nghiên, mày quả thực tìm cái chết mà, đã hại nhà họ Cơ của tao thành ra thế này, nếu như tao không giết chết mày, Cơ Nghị ta thề sẽ không làm người!

Hân Nghiên vừa đẩy cửa đi vào đã nghe thấy bên trong có động tĩnh, không khỏi cau mày.

Giọng nói của phụ nữ, điều này, sao trong nhà lại có phụ nữ chứ.

"Bà nội, bà hầm ít thôi, nhỡ chị dâu không thích ăn canh của bà nấu thì sao!"

Diệu Đường đứng ở sau giúp đỡ bà nội rửa đồ, khuôn mặt tràn đầy sự ghét bỏ liếc nhìn nồi thuốc bổ đang hầm, không khỏi lo lắng cho chị dâu.

"Tiểu tử thối, cháu nói cái gì đấy, ai nói chị dâu của cháu không thích canh của ta nấu, hừ, ta đã cho rất nhiều thuốc bổ, cái gì cũng tốt cho sức khỏe, cháu nhìn đi, đứa trẻ đáng thương kia quá gầy, như vậy mang thai chắt nội của ta chắc chắn rất vất vả!"

Bà nội Diệu vùi đầu vào làm việc, vẻ mặt rất nghiêm túc cho một nắm thuốc bổ vào trong nồi, Diệu Đường đứng bên cạnh cũng cảm thấy sợ hãi.

Nghe thấy hai giọng nói từ trong bếp truyền ra, Hân Nghiên không khỏi thở phào, hóa ra là bà nội và Đường Đường đến, bỏ túi xuống đi vào phòng bếp.

"Bà nội, sao mọi người lại đến đây?"

Hân Nghiên hoài nghi hỏi.

"Ôi chao, cháu dâu bảo bối của ta về rồi, có mệt không, bà nội không phải là nhớ cháu sao, gọi điện thoại cho con nhóc thối kia lại nói là không có thời gian, bà nội chỉ có thể đến đây!"

Nhìn thấy nụ cười tràn đầy sự quan tâm, cưng chiều trên khuôn mặt của bà nội, trong lòng Hân Nghiên rất ấm áp, nở một nụ cười.

"Bà nội, khiến bà lo lắng rồi!"

Hân Nghiên không khỏi cảm thấy có chút lo lắng.

"Ôi, đứa bé ngốc nói cái gì vậy, Đường Đường, dẫn chị dâu cháu đi nghỉ ngơi một lát, bà nội sắp xong rồi, đợi lát nữa cháu có thể nếm thử món canh đại bổ mà bà nội nấu!"

Sau khi Bà nội Diệu đuổi Hân Nghiên và Diệu Đường ra khỏi phòng bếp, liền che miệng, âm thầm lấy một gói dược liệu từ trong túi ra.

Trong gói dược liệu kia đều là những thứ tốt để bổ sung cho cơ thể và giúp ích cho việc mang thai, cho một phần óc vào nồi, trên mặt hiện lên một nụ cười.

Hừ, con nhóc thối, kêu cháu sinh cho ta đứa chắt nội để chơi cùng, một tháng vẫn chưa thấy động tĩnh gì, thật vô dụng mà, chẵn phải chỉ là tới bệnh viện một chuyến rồi nhặt một đứa chắt để trong bụng cháu dâu bảo bối là được rồi sau, xem ra ta vẫn phải tự mình ra tay.

Nhớ năm đó bà cũng làm với ông già đáng chết kia, lát nữa nhất định phải bắt cháu dâu nhỏ và con nhóc thối kia uống sạch.

Nhưng, lâu như vậy vẫn không có động tĩnh gì, không phải là con nhóc thối kia không có năng lực đấy chứ, nếu như thật sự có vấn đề thì phải làm sao.

Hừ, xem ra hôm khác vẫn phải đưa con nhóc thối kia đến bệnh viện của lão Lệ để kiểm tra xem, ngộ nhỡ thật sự có khuyết điểm, bây giờ không phải vẫn còn nhiều cách sao.

Nghĩ đến điều này, Bà nội Diệu không khỏi cảm thấy vui vẻ, giống như nhìn thấy chắt nội đang vẫy tay với bà.

"Chị dâu, em có một vấn đề vẫn luôn muốn hỏi chị, chị nói cho em nghe đi!"

Sau khi Diệu Đường bị đuổi ra ngoài, cậu ta lập tức quấy rầy Hân Nghiên.

"Có vấn đề gì?" Hân Nghiên có chút tò mò liếc nhìn Diệu Đường, không biết cậu ta muốn hỏi cái gì.

"Haha, chị nói xem chị gái em ngày nào cũng lạnh lùng, rốt cuộc là chị ấy dùng cách gì để theo đuổi chị!"

Đôi mắt của Diệu Đường tràn đầy sự hào hoa, cảm thấy chị dâu và chị gái của cậu ta rất giống nhau, đều rất lạnh lùng, hai tảng băng lớn như thế này rốt cuộc là dụ dỗ nhau bằng cách nào.

Dù sao cậu ta cảm thấy hai người này tuyệt đối sẽ không tồn tại cái gì mà tình yêu nồng cháy, chắc chắn chị gái cậu ta không có cái gọi là tình yêu nồng cháy kia.

Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Diệu Đường, Hân Nghiên không khỏi cảm thấy buồn cười, hơi cong khóe miệng nhưng không nói gì, cũng không trả lời.

"Chị Dâu, chị nói cho em biết đi mà!"

Diệu Đường thấy Hân Nghiên cười, nhưng lại không nói gì, không nhịn được mà truy hỏi đến cùng.

"Hay là em đi hỏi chị gái em đi!" Hân Nghiên liếc nhìn Diệu Đường, tốt bụng cho cậu ta ý kiến.

Vừa nghe đến phải đi hỏi chị gái của mình, Diệu Đường sợ hãi, buồn bực liếc nhìn Hân Nghiên.

"Hỏi chị gái thì thôi đi, chắc chắn chị ấy sẽ lạnh lùng lườm em, em cảm thấy nhất định là đang tự ngược mà!"

Thấy dáng vẻ trời không sợ đất không sợ nhưng chỉ sợ chị gái của Diệu Đường, Hân Nghiên cảm thấy hai chị em nhà này thật sự rất đáng yêu.

Mặc dù Diệu Hàm lạnh lùng, nhưng đối xử rất tốt với người em trai này.

"Nào, nào, nào, mau uống một ngụm đi, đây là canh mới vừa ra lò đó, đảm bảo trước đây cháu chưa từng được uống!"

Bà nội Diệu bưng một bát canh nóng hổi từ phòng bếp đi ra, trên khuôn tràn ngập ý cười, Diệu Đường giống như nhìn thấy phong hoa tuyết nguyệt rộng mở.

"Bà nội, của con đâu, sao chỉ có một bát cho chị dâu!"

Nhìn thấy trong tay Bà nội Diệu chỉ có một bát, Diệu Đường đột nhiên cảm thấy không vui, mặc dù cho nhiều thuốc bổ như vậy cậu ta cũng có chút ghét bỏ, nhưng rất thơm nha, rất thèm ăn.

"Tiểu tử thối, cút ra một bên, ông nội cháu vẫn chưa xử lý cháu đủ đúng không, đây là thứ cho cháu uống sao, ngoan ngoãn đứng sang một bên!"

Khuôn mặt Bà nội Diệu hiện lên sự ghét bỏ liếc nhìn Diệu Đường, sau đó lại cười híp cả mắt bưng bát canh nóng đặt trước mặt Hân Nghiên, thúc giục cô uống.

"Nào, nào, mau thử xem, xem có ngon hay không!"

Hân Nghiên cúi đầu liếc nhìn một bát canh nóng to và đầy, bên trong còn cho rất nhiều thuốc bổ màu đen không biết tên, đột nhiên không khỏi nuốt nước bọt, có chút sợ hãi liếc nhìn Bà nội Diệu.

"Bà nội, nhất định phải uống sao, cái này có phải là quá nhiều không!"

"Không nhiều, không nhiều, con gầy như vậy, có thể chịu được mấy lần lăn qua lăn lại chứ, phải tẩm bổ, phải tẩm bổ nhiều hơn, haha!" Nụ cười tràn đầy tình yêu của Bà nội Diệu cũng không ngừng hiện lên.

Đặc biệt là câu nói "con gầy như vậy, có thể chịu được mấy lần lăn qua lăn lại chứ", đột nhiên khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Hân Nghiên ửng đỏ.

"Phụt..."

Diệu Đường đứng bên cạnh nghe thấy bà nội mình nói những lời uy vũ như vậy không khỏi bật cười thành tiếng.

Bà nội vẫn anh dũng như xưa, nhưng nhìn cơ thể được duy trì hoàn hảo của bà, cơ thể này cũng không cường tráng, có lẽ nào là do khả năng chống chọi của bà nội quá cao, vì vậy mới có thể quăng, quật được ông nội.

Trong đầu của Diệu Đường tự động hiện lên rất nhiều hình ảnh.

Một tiếng "Bốp!" vang lên, Bà nội Diệu đánh vào lưng Diệu Đường một cái: "Tiểu tử thối, vứt hết những thứ bẩn thỉu trong đầu đi cho ta!"

"Haha....bà nội, rõ ràng là bà tự nói mà!

Diệu Đường buồn bực, có một người bà nội như vậy sao, câu ta nhất định không phải là cháu ruột của bà, nhất định là câu ta được nhặt từ bên đường, quá đau lòng rồi.

"Đừng tỏ ra oan ức nữa, đi vào phòng bếp dọn dẹp đi, lát nữa đưa chị dâu đi ra ngoài dạo phố, sau đó quay về nhà tổ ăn cơm, cháu gọi điện cho con nhóc kia, bảo nó tối nay tan làm thì đến thẳng nhà tổ!"

Khuôn mặt Bà nội Diệu tràn đầy sự ghét bỏ liếc nhìn Diệu Đường đang giả vờ vô tội.

"Vâng, thái hoàng thái hậu!"

Diệu Đường nhận lệnh đi vào phòng bếp, gọi điện thoại cho chị gái.

"Có chuyện gì thì nói đi!" Ở đầu bên kia truyền đến giọng nói lạnh lùng của Diệu Hàm.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz