ZingTruyen.Asia

Aph Giang Sinh Cua Gia Dinh Bonnefoy

----Bắt đầu màn tường thuật thứ nhất của Alfred----

Trên đời này, liệu có một tình yêu đích thực và vĩnh cửu như những gì tiểu thuyết và phim ảnh thường nói không?

Một anh bạn người Việt Nam của tôi từng nói rằng, vợ chồng ở với nhau không phải vì cái tình (love), mà là vì cái nghĩa (obligation). Ở với nhau càng lâu, lửa tình càng nguội lạnh, bọn họ sẽ sớm xem nhau là thói quen, những năm tháng tuổi trẻ nồng nàn rồi đây sẽ thành tro tàn của một thời son sắt.

Càng quan sát bố mẹ mình, tôi càng khẳng định điều đó.

Theo như những gì tôi được dì Angelique (bạn chung thời đi học của bố mẹ tôi) kể lại, bố mẹ tôi vốn dĩ là bạn thời thơ ấu. Bọn họ lớn lên cùng nhau, đến tuổi cập kê, cảm thấy mình cần lập gia đình thì cưới nhau. Chỉ một năm sau đó, hai anh em chúng tôi ra đời trong lúc họ vẫn chưa tích cóp đủ tài chính, nên vào quãng thời gian đầu họ đã rất chật vật và khó khăn.

Tôi bèn nghĩ, thật là một câu chuyện tình nhàm chán.

Mà không, ngay tại bây giờ, tôi đã thấy cuộc hôn nhân của họ nhàm chán đến cùng cực.

Bố mẹ tôi sống với nhau không khác gì những người bạn cùng nhà. Đã từ rất sớm, bọn họ đã chuyển sang phòng riêng, mỗi người ngủ một nơi. Tôi nghe bà bác tôi nói rằng kể từ sau khi mẹ Alice sinh ra tôi và Matthew, mẹ đã bị trầm cảm một thời gian. Lúc đấy, mẹ tôi không thiết làm cái gì cả, chỉ có bố Francis chăm sóc cho mọi thứ trong nhà, từ việc đi làm cho đến chăm con. Bà bác tôi (vợ của ông bác tôi, bác gái của mẹ) có đến giúp đỡ gia đình một thời gian, và sự có mặt của bà thím cũng như sự quán xuyến của bố tôi đã dần vực dậy tinh thần của mẹ. Mẹ dần đi làm trở lại, và bắt đầu để ý, chăm lo cho các con. Lúc này, chúng tôi đã được ba tuổi, và có lẽ lúc ấy chúng tôi rất hạnh phúc vì nhận được tình yêu thương từ mẹ mình.

Tuy nhiên, có một số thứ sẽ không thể nào trở về như trước.

Kể từ sau khi mẹ tôi thoát khỏi trầm cảm, bà không còn nhiệt tình với chồng như trước. Thời gian qua, bố tôi vì quá bận bịu lo việc kinh tế và chăm lo cho hai đứa trẻ mới sinh là anh em tôi, mà ông không còn có thời gian giao tiếp, gần gũi với mẹ tôi nữa, chỉ có thể hôn phớt lên má vợ mỗi buổi sáng trước khi đi làm. Về phía mẹ tôi, dường như căn bệnh trầm cảm đã lấy đi khỏi bà một số thứ, thời gian, sức khỏe, công việc, và cả tình yêu với bố tôi. Chỉ duy tình mẫu tử với chúng tôi là không bị tan biến đi mất. Sau khi vượt qua giai đoạn khó khăn đó, mọi tình thương của mẹ tập trung vào hai anh em chúng tôi, như để bù đắp cho ba năm bà không buồn ngó ngàng gì đến chúng tôi vậy.

Một ngày nọ, mẹ tôi nói với chồng:

"Francis, tôi nghĩ rằng tôi không thể ở bên anh nữa."

Bố tôi không ngạc nhiên. Mẹ đã thờ ơ với bố trong bốn năm, bố đã cố gắng hết sức trong bốn năm qua nhưng chẳng ích gì. Bố Francis là người thấu tình đạt lý, ông hiểu rằng không thể ép buộc tình cảm của một người được, nên khi mẹ tôi thành thật với bố, ông đã chấp nhận điều đó. Mặc dù, chú Antonio kể lại, một tuần sau đó chú luôn thấy đầu lọc thuốc lá đầy ắp trên chiếc gạt tàn ở bàn làm việc của bố.

Vài tuần sau đó, bố mẹ tôi quyết định ly thân với nhau và để đối phương tìm những cơ hội khác. Bố tôi trở về Pháp như thể đang trốn chạy khỏi mẹ và quãng thời gian đã trải qua cùng mẹ vậy. Ngoài phí cấp dưỡng ra, bố không gọi điện, không nhắn tin dù là để hỏi thăm chúng tôi. Bố gần như cắt liên lạc với mẹ tôi vì ông đã quá tổn thương sau những gì đã xảy ra.

Thời gian họ ly thân không được lâu. Chỉ ít lâu sau đó, mọi thứ trong cuộc sống của họ trở thành thảm họa.

Mẹ tôi không hề có bất kỳ kĩ năng chăm sóc cơ bản nào, bà rất lúng túng với những yêu cầu tình cảm của chúng tôi. Bà không quen ôm ấp, hôn hít chúng tôi, bà chỉ biết cho chúng tôi ăn, thay áo quần cho chúng tôi, lùa chúng tôi đi ngủ. Khi chúng tôi cãi nhau, đánh nhau, khóc váng nhà, bà trở nên lúng túng, không biết phải làm gì cả. Đến cả việc em trai tôi thích ăn món nào, tôi thích mặc áo gì, bà cũng không biết.

Về phía bố tôi, ông luôn cảm thấy mất mát, buồn bã kể từ khi rời xa chúng tôi. Ông khao khát muốn chăm sóc chúng tôi, kể chuyện cho chúng tôi nghe, nhìn chúng tôi lớn lên từng ngày. Nỗi nhớ của ông lớn đến nỗi ông chẳng có tâm tư nào để hẹn hò với những người phụ nữ khác nữa. Đối với bố Francis, việc ông có mối quan hệ tình cảm nào với người khác giống như một sự phản bội lại gia đình mà (theo ông là) ông đã bỏ rơi ở phía bên kia eo biển Manche.

Khi sức chịu đựng của cả hai người lên đến cực hạn, mẹ tôi đã gọi điện cho bố tôi vì chúng tôi lại khóc đòi sự có mặt của bố. Bà chỉ nói một câu, "Làm ơn hãy đến gặp những đứa trẻ, dù chỉ vài phút thôi cũng được.", và chỉ một ngày sau đó, bố lại có mặt ở nhà và ôm chầm chúng tôi vào lòng. Kể từ đấy, bố không bao giờ rời đi nữa.

Kể từ đấy, bố mẹ tôi tiếp tục sống chung với nhau như những người bạn cùng nhà. Họ cùng nhau làm việc, cùng nhau chăm sóc chúng tôi, dạy dỗ chúng tôi nên người, nhưng lại chẳng bao giờ nói với nhau quá mười câu trong một ngày. Bọn họ chẳng bao giờ ngồi dùng bữa chung với nhau, đa số vẫn là ai về nhà trước thì dùng bữa trước. Cả hai người đều không ngoại tình, không ăn chơi, rượu chè, tiêu pha xa xỉ. Cuộc sống cứ trôi qua một cách rời rạc như thế, mà sợi dây duy nhất nối họ lại với nhau là hai đứa con của họ.

Đã có những lần tôi nghe thấy tiếng khóc thút thít của em trai tôi vào giờ ngủ. Khi tôi hỏi Matthew, thằng bé trả lời, "Em tự hỏi không biết bọn mình có phải là gánh nặng của bố mẹ không? Có phải vì bọn mình mà bố mẹ ở với nhau tạm bợ, không thể tự do sống cuộc đời mà mình muốn không?". Tôi lặng im, không đáp. Biết đáp cái gì bây giờ, tôi chẳng thể phủ nhận được lời của Matthew dù chỉ một từ.

Nhìn bố mẹ tôi như thế, tôi mới tự rút ra cho mình một kinh nghiệm. Hôn nhân đúng là mồ chôn của tình yêu.

Ấy vậy mà, dù có là mồ chôn của tình yêu đi chăng nữa, tôi cũng không thể không biết ơn vì bố mẹ tôi đã tự nguyện để mình bị chôn sống trong nấm mồ ấy. Khi tôi bắt đầu học trung học, tôi nhận ra đa số những người bạn cùng lớp với mình ít ai có được một gia đình toàn vẹn. Đa số các bạn đều trải qua những cuộc ly hôn đầy cay đắng của bố mẹ. Lớp trưởng lớp tôi có người mẹ tái hôn đến năm lần, và hiện tại vẫn đang quen một người khác.

Chẳng ai trong số những người đó tỏ vẻ xúc động vì bố mẹ mình ly hôn với nhau. Khi tôi hỏi các bạn rằng họ cảm thấy thế nào trước những cuộc ly hôn và tan vỡ đó, bọn họ chỉ nhún vai và nói: "Chà, có hơi buồn một chút, nhưng chỉ thế. Rồi cũng chẳng quan tâm nữa. Ở thời đại này, tất cả mọi người đều ly hôn."

Thế nhưng, khi họ nghe được rằng bố mẹ tôi vẫn luôn ở với nhau, bọn tôi chưa từng phải chịu cảnh đứng nhìn những người sinh ra mình bước ra từ tòa án ly hôn, xoay lưng vào nhau, mỗi người bước về một ngả, tất cả bọn họ đều có gì đó ghen tị với tôi. Họ cố giấu sự ghen tị đó đi, nhưng khi nói chuyện với tôi giọng họ đều run rẩy, hơi thở dần trở nên gấp gáp, đôi mắt họ tránh nhìn vào đôi mắt tôi. Chỉ một ngày sau đó, họ đều sẽ trở lại với dáng vẻ thường ngày, nhưng phản ứng của họ khi biết rằng tôi có một gia đình trọn vẹn in đậm trong tâm trí tôi.

Tôi đã không biết giá trị của những gì bố mẹ làm cho chúng tôi cho đến lúc đấy. Nhìn bọn họ hờ hững với nhau dưới một mái nhà, tôi tự an ủi, ít ra mình cũng may mắn hơn những người khác.

Năm tôi mười ba tuổi, tôi nài nỉ phụ huynh mua cho tôi một con chó Husky. Bố đương nhiên là đồng ý, với điều kiện tôi phải tự mình chăm sóc và chịu trách nhiệm với thú cưng, nhưng mẹ thì không. Tôi thề thốt với mẹ rằng bảng điểm của tôi sẽ luôn là B+ trở lên trong hai năm tới, mẹ vẫn không chịu. Tôi nâng mức giá lên ba năm, cuối cùng mẹ cũng gật đầu dắt tôi đến cửa hàng thú cưng.

Trong lúc người bán hàng trao vào tay tôi sợi dây xích của một bé Husky đáng yêu mà tôi đã quyết định đặt tên là Fred, thì một giọng nói cắt ngang sự hào hứng và tập trung của hai mẹ con chúng tôi.

"Alice, em đấy à?"

Một người đàn ông điển trai, phong trần bước đến bắt chuyện với mẹ tôi, khoác tay ông là một người phụ nữ xinh đẹp. Mẹ tôi khẽ giật mình, nhưng cũng quay lại chào hỏi lại hai người kia. Tôi để ý thấy tay mẹ tôi đang dắt tay tôi run run, rịn mồ hôi đầy lòng bàn tay.

"Vâng, em đây. Anh đến Bristol khi nào? Sao không gọi điện cho em?" Tôi cảm thấy dáng vẻ mẹ có phần hơi vồn vã.

"Anh chỉ đến trong nửa ngày rồi đi thôi, không muốn phiền đến em. Anh không nghĩ lại gặp em ở đây."

Tôi ngắm kĩ hơn gương mặt của người đàn ông kia. Đường nét trên mặt ông có gì đấy khá quen thuộc mà tôi không giải thích được. Gương mặt của ông ta có phần... giống với gương mặt của mẹ tôi?

Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, vào cái lúc người đàn ông đó chuẩn bị rời đi, tôi lấy điện thoại ra chụp hình người đàn ông đó lại.

Ngay khi về nhà, mẹ tôi nói rằng mẹ đang rất mệt, tôi và em hãy tự lo liệu bữa tối, vừa dứt lời bà bước ngay vào phòng mình đóng sầm cửa lại. Matthew nhìn nét mặt của mẹ, đôi mày thanh mảnh của nó (được thừa hưởng từ ông bố người Pháp của tôi) nhíu lại đầy suy nghĩ. Nó ghé đến tai tôi thì thầm:

"Alfred, Hôm nay anh lại làm gì khiến mẹ phiền lòng à?"

"Đâu có!" Tôi giãy nảy lên.

"Vậy sao mẹ lại có vẻ mặt bất thường thế nhỉ? Bình thường, mẹ rất ít khi biểu lộ nét mặt bất an như thế này."

Tôi im lặng một lúc để suy nghĩ xem có nên cho Matthew biết chuyện chiều nay không. Rồi tôi cất lời.

"Thực ra... không phải là không có chuyện gì." Tôi nhanh chóng đưa ra quyết định. Matthew là một đứa thông minh (dù tôi không muốn thừa nhận) và nhạy bén, có lẽ nó sẽ nhìn ra được những gì tôi không biết.

Tôi đưa điện thoại của mình ra để Matthew có thể nhìn ảnh mà tôi chụp người đàn ông chiều nay. Matthew kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc.

"Alfred này, đây là cậu họ của chúng ta mà?"

"Hả?"

"Cậu Cassisus là anh em họ của mẹ. Lần Giáng Sinh nào họp gia đình đằng ngoại ở nhà ông bác chúng ta chẳng gặp cậu Cassisus một lần."

"Anh chẳng nhớ cái gì cả." Tôi nhún vai. "Nhà ngoại lắm người quá làm sao anh nhớ hết được."

"Lúc đó anh ham chơi game rồi còn đâu mà nhớ." Matthew đảo mắt. "Nhưng cậu Cassisus thì liên quan gì đến việc mẹ trở nên bất thường?"

"Anh không rõ. Khi mẹ gặp cậu Cassisus, mẹ cố tỏ ra bình thường, nhưng tay mẹ đang nắm lấy tay anh thì run rẩy và rịn mồ hôi."

Matthew nghiêng đầu suy nghĩ một lúc. Tôi nghe thấy thằng bé lẩm bẩm gì đấy, rồi đôi mắt nó chợt sáng lên như thể đã nghĩ ra điều gì đó.

"A! Cái lần họp đại gia đình ở nhà ngoại, mẹ chỉ dẫn chúng ta đến nhà ông bác một buổi tối sau đó lùa chúng ta về khách sạn chứ không ở lại đó như những gia đình khác. Lần đó trông mẹ cũng tái nhợt, mệt mỏi thế này!"

Cả hai chúng tôi nhìn nhau. Trong mắt chúng tôi hiện lên cùng một suy nghĩ: hẳn là có một bí mật gia tộc nào đó mà chúng tôi không biết. Chúng tôi phải làm rõ ẩn tình đằng sau những chuyện chiều nay, nếu không cả hai sẽ không thể nào ngủ yên.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia