ZingTruyen.biz

Ảnh Hậu Của Tổng Giám Đốc (phần tiếp theo)

Ảnh Hậu Của Tổng Giám Đốc Chương 416+417

NgocMy2804

Chương 416: Rốt cuộc ông cụ hải này có bối cảnh gì

"Còn nữa..."

"Mặc dù nhìn cô vô cùng thân thiết, nhưng trên thực tế, cô thật sự trước sau như một sao vậy không?" Ông cụ Dương vô cùng nghiêm khắc nói xong những lời này, lại cùng khuôn mặt bình tĩnh giống như ngày thường nhìn Thoại Mỹ : "Tôi nói những lời này, cô không có cách nào cãi lại lại đúng không? Bởi vì ở trong lòng cô, cô cũng nghĩ như vậy!"

Nếu như đổi lại là Hề Mạn, hoặc là Lê Tú Sương , lúc này đã sớm thẹn quá thành giận.

Thoại Mỹ đứng ở nơi đó, không phải cảm xúc không có gợn sóng chút nào, mà là cô không có tư cách và tự tin cãi lại...

Đối với cô mà nói, ông cụ Hải này có tư cách để chỉ trích cô, dạy dỗ cô, bởi vì người ta có địa vị trong ngành giải trí, cô chỉ là diễn viên đóng mấy bộ phim nhỏ mà thôi.

"Coi như cô còn có một chút tự mình hiểu lấy, bị tôi nói lâu như vậy, cũng không có cãi lại tôi, cô nhớ cho kỹ, bây giờ bị tôi vạch những chỗ này, đều là những điều sau này người xem muốn nói với cô đấy!" Ông cụ Dương nhìn cô một chút, giọng nói mới hơi dịu đi một chút.

Thoại Mỹ hơi cụp mắt, vẫn không nói một lời nghe ông cụ Dương chỉ trích.

Mọi người trong đoàn làm phim đều chờ ở bên cạnh đợi xem phản ứng của Thoại Mỹ , một số người cảm thấy cô sẽ quay người bỏ đi, cũng có người cảm thấy cô sẽ giống như các diễn viên nữ khác ấm ức đến mức rơi nước mắt, nhưng không ai có thể nghĩ đến, Thoại Mỹ chỉ đứng ở đằng kia, giống như một học sinh khiêm tốn tiếp nhận chỉ trích của ông cụ Dương, hoàn toàn không cảm thấy ấm ức, mất mặt, bởi vì lỗi của cô đúng là ở chỗ này...

Cô cư xử với ông cụ Dương như thế, ngược lại là biện pháp tốt nhất.

Bởi vì sau khi ông cụ Dương nói vài câu, phát hiện mình hoàn toàn đánh vào trên bông mềm nhũn, cũng không còn níu lấy những chuyện này không thôi.

"Tôi có thể cho cô một cơ hội, dễ dàng tha thứ để cô tiếp tục ở lại đoàn làm phim, nhưng có một điều kiện trao đổi, cô phải từ bỏ thân phận diễn viên nữ chính, ở bên cạnh tôi làm một trợ lý nhỏ, trong một tuần, tôi sẽ suy nghĩ thêm xem cô có tư cách làm diễn viên nữ chính hay không, đương nhiên, bây giờ cô cũng có thể đi, dù sao cô cũng có một người chồng có năng lực như vậy, có thể trở về tìm anh ta kể khổ..."

Cô ngước mắt, nhìn về phía ông cụ Dương, lại quay đầu nhìn Úc Nam một chút, cương quyết gật đầu: "Tôi làm."

"Đồng ý nhanh như vậy, sẽ không một giây sau muốn đổi ý xin nghỉ chứ?" Nói xong, ông cụ Dương cười đứng dậy, đi ra ngoài.

Úc Nam đứng ở bên cạnh chứng kiến tất cả, nhỏ giọng nói với Thoại Mỹ : "Có cần tôi đem phần diễn xuất của cô đẩy lại sau hay không?"

"Không cần, tôi có thể kiên trì được, cố gắng quay đêm là được, chỉ cần thời gian đi theo Lão Hải tránh thời gian quay phim ra, tôi sẽ kiên trì một tuần, lại xem tình hình như thế nào đã, nếu quả thật là năng lực của tôi không đủ, tôi sẽ không bởi một mình tôi mà làm ảnh hưởng tới cả đoàn làm phim." Thoại Mỹ trả lời vô cùng chân thành.

"Vậy được rồi, nếu cô có chuyện gì không nhịn được, nhất định phải nói với tôi!" Rốt cuộc ông già này muốn tra tấn cô tới mức nào đây?

"Ừm." Thoại Mỹ nhẹ nhàng gật đầu.

Sau đó, Anh Mạt lo lắng chạy tới: "Thật sự xin lỗi chị Mỹ , em tới chậm, chuyện vừa rồi em đã nghe kể rồi, em nghĩ, vẫn nên đem chuyện này nói cho Tổng giám đốc Dương đi?"

"Không cần nói cho anh ấy, loại chuyện như thế này, tự tôi có thể giải quyết." Thoại Mỹ nói xong, quay người hướng theo phương hướng ông cụ Dương rời đi lúc nãy.

Anh Mạt đứng im tại chỗ thở dài: "Úc Nam, Thoại Mỹ của chúng ta thật sự muốn đi làm trợ lý cho ông cụ Hải kia sao?"

Úc Nam lắc đầu, trên thực tế anh ta cũng không nghĩ ra suy nghĩ thực sự của ông cụ Dương, bây giờ cũng chỉ có thể xem Thoại Mỹ có thể kiên trì hay không mà thôi.

Ông cụ Dương liền sắp xếp một phòng khách sạn khác ở tại đoàn làm phim a, chỉ là gian phòng này là biệt thự, trang trí tươi mát lịch sự tao nhã.

Vừa vào cửa, ông cụ Dương liền dựa người vào trên ghế xích đu: "Cô có biết trợ lý phải làm những công việc gì không?"

"Làm việc mà ông Hải giao cho." Thoại Mỹ trả lời rất ngoan thuận.

"Được... Vậy cô đi nấu cơm đi, tôi đói rồi."

"Lão Hải muốn ăn gì?" Cô hỏi.

"Không biết, cô cứ thử làm đi, khi nào tôi hài lòng thì thôi." Ông cụ Dương hơi khép mắt lại, phe phẩy quạt hương bồ trong tay, qua lại.

Thoại Mỹ nhẹ gật đầu: "Được, Lão Hải nghỉ ngơi trước..."

Ông cụ Dương nghe tiếng bước chân của cô đi xa, mới mở hai mắt ra, nhỏ giọng hừ một tiếng, hôm qua cùng cháu trai của ông ta ở bên ngoài ngọt ngào một ngày thì hôm nay phải nếm một chút đau khổ!

Khẩu vị của ông cụ Dương có thể nói là vô cùng bắt bẻ! Phòng bếp nhà họ Dương tổng cộng có tám người đầu bếp, nhưng vẫn luôn không thể thỏa mãn được khẩu vị của ông cụ Dương.

Thoại Mỹ đến để quay phim, bây giờ lại bị ép làm trợ lý của ông cụ, chăm lo ẩm thực sinh hoạt thường ngày của ông ta, nghe ông ta phân phó an bài, nhưng cô cũng không cảm thấy ấm ức, ngược lại lại có cảm giác có một loại thích thú?

Rất nhanh, ông cụ Dương nhìn thấy cô bưng một bát cháo rau quả cùng hai đĩa xào rau đi tới: "Lão Hải, ngài nếm thử xem."

Ông cụ Dương nhìn lướt qua, vô cùng không thích vỗ bàn: "Tôi bảo cô chuẩn bị đồ ăn, cô liền lấy những thứ này cho tôi ăn à? Cô đang nuôi con thỏ sao?"

"Ngài thử trước một chút..." Cô không hề cãi lại, mà là đưa đũa lên cho ông ta.

Ông cụ Dương rất không tình nguyện nhìn cô một cái, sau đó cầm lấy đũa nếm thử một miếng, nhưng chỉ một miếng liền khiến ông ta bỗng nhiên có khẩu vị.

Thằng nhóc Dương Hữu Quốc này tìm vợ thế mà có tài nấu ăn như thế, loại cháo này nhìn rất nhạt nhẽo, nhưng khi ăn vào trong miệng lại có một loại cảm giác rất thỏa mãn.

Chỉ là, ông ta để Thoại Mỹ làm trợ lý cho ông ta, chính là muốn gây sự với cô!

Sao có thể để cho cô một lần qua ải!

Cho nên ông cụ Dương đè xuống dục vọng muốn ăn chén cháo này, lắc đầu nói: "Không hợp khẩu vị của tôi."

"Vậy tôi làm lại một lần nữa." Cô không hề lý luận nửa câu, trực tiếp quay người đi vào phòng bếp.

Chỉ là cô không đem cháo và đồ ăn trên bàn bưng đi, ông cụ Dương không nhịn được thèm muốn, hai ba miếng đem cháo uống hết sạch, lại ăn hơn phân nửa đĩa đồ ăn, cuối cùng còn giả vờ như đem những thức ăn này ra bên ngoài biệt thự nuôi chó...

Giày vò cô nhiều lần, ông cụ Dương mới miễn cưỡng ăn một lần đồ ăn Thoại Mỹ làm, sau đó lắc lư đi đến hướng studio, lúc nhìn những diễn viên khác quay phim, ông ta cũng sẽ phát biểu một chút ý kiến của mình, nếu như lúc này người quay phim là ông ta, đoạn lời kịch này ông ta sẽ nói thế nào...

Người bên cạnh nghe được, đương nhiên cô cũng nghe được.

Chỉ là lúc này cô không phải lấy thân phận diễn viên nữ chính xuất hiện tại studio, mà là lấy thân phận trợ lý của Lão Hải, sự chênh lệch cùng biến hóa thân phận như vậy khiến người của đoàn làm phim đều vô cùng khó hiểu.

Cũng có người bất bình vì Thoại Mỹ , tò mò ông cụ Hải này đến cùng có bối cảnh gì, mà ngay cả mợ chủ của Tổng giám đốc Đại Thiên đều biến thành trợ lý của ông ta, không phải ông ta cũng chỉ là một diễn viên già có một ít lai lịch hay sao?

Có phải hơi quá bắt nạt người khác hay không!

Với lại giới văn nghệ sĩ cũng chưa từng có ai nghe nói qua có nhân vật như vậy, vậy sao lão quái vật này lại bị Thoại Mỹ đụng phải?


Chương 417: Người tự trọng biết tự mình hiểu lấy

Sau khi Lý Vỹ nghe được nhân viên công tác studio lén nghị luận, ý niệm trong đầu muốn cho Hề Mạn thay thế Thoại Mỹ trở thành nữ chính vừa bắt đầu sinh ra, Lão Hải đức cao vọng trọng như vậy, lại chán ghét Thoại Mỹ , có thể lợi dụng điểm này, biết thời biết thế phải không?

Anh tìm một cơ hội, một mình hỏi Úc Nam: "Đạo diễn Úc, Thoại Mỹ cứ bỏ vai nữ chính như vậy, đi làm trợ lý cho người khác sao? Sẽ không ảnh hưởng tiến độ của đoàn làm phim sao?"

"Bộ phim của cô ấy tập trung quay phim vào ban đêm."

"Nhưng như thế này sẽ liên lụy diễn viên đang đóng vai đối thủ của cô ấy với tôi, hai ngày nữa tôi và cô ấy có vài cảnh quay, chẳng lẽ muốn tôi mỗi ngày đều phải đợi cô ấy đến nửa đêm sao?" Lý Vỹ có chút nhíu mày, biểu hiện không quá tình nguyện.

"Vậy ý của cậu là sao?" Úc Nam ngửi thấy một âm mưu, có lẽ Lý Vỹ còn không có buông tha chủ ý đổi Thoại Mỹ đi.

"Tôi không có ý gì khác, chính là cảm thấy anh làm đạo diễn, nên lấy đại cục làm trọng, không thể vì một diễn viên mà phá lệ."

Nói xong Lý Vỹ liền xoay người rời đi, Úc Nam nhìn bóng lưng của anh, đôi mắt dần dần khó chịu.

Tuy Mỹ của không để cho trợ lý Anh Mạt báo cáo với Dương Hữu Quốc chuyện cô đi làm trợ lý Lão Hải, nhưng Dương Hữu Quốc vẫn rất một mực quan tâm động thái của đoàn làm phim, rất nhanh biết tin từ người khác, anh không trách cô không có nói cho anh biết, chẳng qua là cảm thấy lần này ông cụ nhà bọn họ làm hơi quá đáng!

Bao nhiêu đau khổ mà ông cụ này làm cho vợ mình, anh sẽ ghi chép lại, sớm muộn gì đòi lại vốn lẫn lời!

Nhưng mà anh cũng hiểu được đây không phải là cơ hội để cho ông cụ cùng cô tăng cường hiểu biết, cho nên anh chỉ có thể để cho Anh Mạt nhớ kỹ mỗi chuyện ông cụ gây ra cho cô, hơn nữa nhất định phải nhớ rõ rành mạch!

...

Lý Vỹ một mực nghĩ làm sao lợi dụng chuyện Lão Hải chán ghét Thoại Mỹ , đá cô ra khỏi đoàn làm phim.

Tối hôm đó lại có cảnh Lý Vỹ cùng đối thủ Thoại Mỹ diễn, không biết có phải là cô ở bên cạnh nghe Lão Hải cùng người khác nói chuyện phiếm hay không, ở thời điểm quay phim, phương thức Thoại Mỹ biểu diễn khác với bình thường...

Lúc cô biểu diễn, có thể quan tâm đến góc độ màn ảnh tốt hơn, dường như linh hoạt hơn.

Lý Vỹ đi ngang qua bên người Thoại Mỹ , theo bản năng chạm vào súng, lại phát hiện súng đã ở trong tay Thoại Mỹ , chính là một cảnh chỗ này vô cùng đơn giản, Lý Vỹ rõ ràng NG hai lần!

Bởi vì tâm tư của anh căn bản không tập trung diễn, mà đang lo lắng làm thế nào đá Thoại Mỹ ra khỏi đoàn làm phim!

Lý Vỹ, tại sao anh không tập trung? Đi nghỉ ngơi một chút đi!" Úc Nam hô một tiếng, tiếp tục xem lại cảnh quay vừa mới rồi.

Ông cụ Dương ở ngay cách đó không xa nhìn: "Hừ, coi như cô lĩnh ngộ nhanh, không như một thứ gỗ mục."

Mặc kệ Ông cụ Dương mượn tên, thân phận Lão Hải khi dễ cô thế nào, đều là khảo nghiệm cháu dâu nhà mình, nhưng nếu người ngoài muốn khi dễ Thoại Mỹ ! Chỉ ba chữ, không có khả năng, đây chính là tính cách người nhà họ Dương bọn họ.

Sáng sớm hôm sau, ông cụ Dương nhìn sắc mặt Thoại Mỹ không tốt, đơn giản ngủ ở trong phòng cho tới trưa, Thoại Mỹ cũng có thời gian chợp mắt một lúc.

Buổi chiều, cô lại cùng ông cụ Dương đi đoàn làm phim xem diễn viên khác quay phim.

"Quay phim này, không thể gấp, cũng không thể cứng ngắc đọc lời thoại, mà là biến hóa thần kỳ, sử dụng các cử chỉ và biểu cảm để đọc lời kịch, như vậy mới không trở thành một con rối biết đọc lời kịch." Ông cụ Dương nói chuyện phiếm với những người khác, nhưng những lời này lại đặc biệt nói cho Thoại Mỹ nghe.

Cô lắng nghe bên tai, cũng ghi ở trong lòng, sau đó cẩn thận chỗ mình cần chú ý, tỉ mỉ nhớ kỹ.

Lý Vỹ vừa đi ngang qua, sau khi nhìn thấy Lão Hải và Thoại Mỹ , dường như đã nảy ra một ý tưởng, nói khẽ với trợ lý, liền vội vàng rời đi.

Trợ lý Lý Vỹ đón lấy lúc cô chuẩn bị diễn buổi tối, ngăn cản ông cụ Dương, mời ông đi nhà hàng gặp mặt Lý Vỹ.

Ông cụ Dương nhìn trở lại hướng Thoại Mỹ rời đi: " Được rồi, dẫn đường đi."

Mười phút sau, ông cụ Dương đi vào căn phòng trang nhã của nhà hàng, Lý Vỹ đã chờ ông rồi.

"Chuyện gì?" Ông cụ Dương nói gọn gàng dứt khoát.

"Lão Hải, gần đây tôi nghe nói rằng ông không hài lòng lắm chuyện Thoại Mỹ làm nữ chính, tôi liền nói thật, tôi và ngài có cùng suy nghĩ, tôi muốn cho Hề Mạn làm nữ chính, cho nên... Xin ngài nghĩ biện pháp đổi Thoại Mỹ đi, về giá cả, tuyệt sẽ không làm cho ngài phí công vô ích." Lý Vỹ ở bên cạnh quan sát hai ngày, cảm thấy Lão Hải chán ghét Thoại Mỹ như vậy, nhất định sẽ đáp ứng thỉnh cầu của anh.

Chỉ là...

Ông cụ Dương nhìn chăm chú anh vài giây đồng hồ, hỏi ngược lại: "Cậu cảm thấy tôi chán ghét Thoại Mỹ như vậy sao?"

"Chẳng lẽ không đúng sao? Bằng không, vì sao nhiều diễn viên như vậy, hết lần này tới lần khác ông nhằm vào cô ta?"

"Thật sự là kì lạ, tôi chán ghét ai, nhằm vào ai, một đứa trẻ như cậu nhìn ra được sao? Hơn nữa, cậu không cho Thoại Mỹ làm nữ chính, cậu muốn cho Hề Mạn làm, cậu cảm thấy Hề Mạn diễn xuất mạnh hơn Thoại Mỹ sao?" Ông cụ Dương trở nên nghiêm nghị lại trong nháy mắt, khi dễ cháu dâu của ông hả? Cũng không hỏi xem ông có đồng ý hay không.

Lý Vỹ có chút xấu hổ, còn muốn tiếp tục khuyên, ông cụ Dương nói một câu, làm cho anh xấu hổ vô cùng.

"Lần trước đã không đổ lỗi cho cậu về hiện trường vụ tai nạn xe cộ, Thoại Mỹ đối với các người chuyện cũ bỏ qua rồi, các người sao có thể vô liêm sỉ như vậy!"

Lý Vỹ không nghĩ tới ông cụ Dương biết rõ chuyện này, xác thực, anh và Hề Mạn có thể ở lại đoàn làm phim, thậm chí là có thể ở giới nghệ sĩ tiếp tục đi tới đích, đều là vì Thoại Mỹ không nói ra chân tướng, cho nên, anh nhất thời đã quên nguy hiểm ngày đó.

"Tôi..."

"Được, cậu mở to hai mắt nhìn xem, vì sao tôi để Thoại Mỹ làm phụ tá của tôi, vì sao cố ý chỉ đạo cô ta đóng phim, bởi vì ngoại trừ cô ta, các người không xứng." Ông cụ Dương đứng lên, không khách khí nói với Lý Vỹ: "Con người, giá trị ở chỗ biết tự trọng, tâm thuật bất chánh, sớm muộn gì sẽ bị ông trời thu thập."

Nói xong, Ông cụ Dương đứng dậy phải đi.

Lý Vỹ cũng căm tức, lớn tiếng la hét: "Không phải là người đầu tư sao? Thực cho là mình rất giỏi sao?"

"Đúng, tôi bất quá là người đầu tư, nhưng nếu như không có tôi, cậu có phim để quay không?" Ông cụ Dương trực tiếp trở về: "Trước khi làm mọi việc, ước lượng tần số âm thanh của mình, Thoại Mỹ thả cậu một lần, phải biết cảm ơn, nếu không, chính là tự tìm đường chết."

Lúc này đây, ông cụ Dương trực tiếp mặt lạnh rời đi, để lại Lý Vỹ tức giận phát run trong căn phòng tao nhã.

Cái lão già này, so với Thoại Mỹ còn làm cho người ta chán ghét hơn, rốt cuộc là bối cảnh gì!

Lý Vỹ ở trong gian phòng trang nhã suy tính thật lâu, trước sau cảm thấy nuốt không trôi cơn tức này, gọi điện thoại cho trợ lý khai báo một việc...

Tối hôm đó, Thoại Mỹ bị ép cùng người đầu tư ăn cơm, bị tin tức quy tắc ngầm truyền ra ngoài, rất nhiều phóng viên truyền thông suốt đêm đánh điện thoại cho Úc Nam cùng nhân viên công tác đoàn làm phim, thậm chí hỏi trực tiếp tin tức.

Úc Nam đương nhiên phủ nhận không có chuyện này, nhưng một số người trong dàn diễn viên đã trả lời một vài điều họ thấy.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz