ZingTruyen.biz

Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa (Edit) P1

Chương 63: Cuối cùng cũng tỉnh lại rồi

Lac_Y_Y

Editor: Lạc Y Y

Hai người về đến nhà cũng đã gần hai giờ, Từ thúc vừa thấy Lục Vân trở về liền khẩn trương bước lên chào đón.

"Lão phu nhân, bà cuối cùng đã trở về rồi, bà đi thăm phu nhân đi."

"Niệm Nam thế nào rồi? Vẫn chưa tỉnh sao?"

"Vẫn chưa, bác sĩ Lâm đã xem qua rồi, nói là cậu ấy bị áp lực rất lớn lại lo âu mất ngủ nên mới hôn mê lâu như vậy."

Lục Vân vội vàng đi lên phòng trên lầu, Chu Nguyên Phong đưa hành lý cho Từ thúc rồi cũng đi theo.

Nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của người đang nằm trên giường cùng vết thương trên xương mày, Lục Vân bất chợt cảm thấy đau lòng không thôi.

"Rốt cuộc là làm sao mà ra nông nổi này? Khoảng thời gian trước lúc gặp mặt Niệm Niệm vẫn chưa tiều tụy như thế này, tại sao tinh thần lại trở nên kém như vậy? Vết thương này cũng là do nó gây ra sao?"

"Vâng... là do tiên sinh đánh, bởi vì chuyện tấm hình trên mạng, tiên sinh mang phu nhân nhốt dưới tầng hầm".

Khi nghe thấy Ôn Niệm Nam bị nhốt dưới tầng hầm, Lục Vân càng thêm phẫn nộ: "Tầng hầm sao? Nó điên rồi à? Rõ ràng biết Niệm Niệm sợ bóng tối, nó còn dám làm như thế, thằng khốn Cố Ngôn Sanh đâu rồi? Gọi nó ra đây cho tôi!"

"Tiên sinh cậu ấy không có ở nhà, tối hôm qua cậu ấy đi ra ngoài rồi, đến bây giờ vẫn chưa về, điện thoại cũng không liên lạc được." Từ thúc đứng bên cạnh kể lại đầu đuôi những chuyện đã xảy ra mấy ngày qua.

"Thằng khốn này! Vậy mà lại dám đối xử với Niệm Niệm như vậy!"

Càng nghe vẻ mặt bà càng thêm đanh lại, nếu không phải trong phòng còn có người bệnh đang nghỉ ngơi, Lục Vân sớm đã làm ầm lên rồi.

Chu Nguyên Phong đứng im lặng không nói lời nào kể từ khi bước vào phòng, đợi Từ thúc báo cáo lại xong rồi hắn mới mở lời: "Bác gái, bác ngồi máy bay về cũng mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi trước đi, đợi A Sanh về rồi con sẽ nói với bác"

"Không cần đâu, bác chính là muốn đợi nó dưới lầu, nó nghĩ không ai có thể trị nó sao? Gọi điện cho Cố Ngôn Sanh, bác ngược lại muốn xem đến khi nào thì nó mới trở về!"

Lục Vân gương mặt lạnh lùng đi xuống lầu, ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, lửa giận trong đôi mắt muốn bộc phát ra ngoài.

Chu Nguyên Phong cũng ngồi xuống, liên tục gọi vào số nhưng toàn bộ đều trong trạng thái tắt máy, hắn bất đắc dĩ thở dài.

Cái thằng này thật đúng là không tìm đường chết thì không chịu thôi, cố ý ngay lúc này điện thoại lại tắt máy mãi không liên lạc được.

Ánh sáng ngoài cửa sổ dần dần mờ đi, người trên giường khẽ cau mày, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương rồi mở mắt.

Cố Ngôn Sanh vì đau đầu mà thức dậy, có lẽ là do đêm qua trúng gió ở ngoài ban công, đầu đau như sắp nổ tung, vừa mở mắt ra thì đã thấy khuôn mặt đang cận kề ngay trước mặt.

Đôi mắt khẽ giật nhìn xuống, chỉ thấy hai tay của hắn đang ôm lấy eo Thẩm Lạc An. Thẩm Lạc An đang ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, Cố Ngôn Sanh bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc ngồi bật dậy.

"Ưm..."

Người đang ngủ say tỉnh dậy dụi dụi mắt, mơ màng ngồi dậy hỏi: "Ngôn Sanh, anh sao vậy?"

Cố Ngôn Sanh có chút hoảng hốt, vén chăn đứng dậy, sững sờ nhìn Thẩm Lạc An: "Anh... xin lỗi... anh ngủ thiếp đi mới..."

"Tại sao lại nói xin lỗi với em? Chúng ta đang yêu nhau không phải sao? Tại sao chúng ta không thể như vậy chứ?" Đôi mắt Thẩm Lạc An lập loè nước mắt, tủi thân nhìn Cố Ngôn Sanh.

Cố Ngôn Sanh sắc mặt có chút khó coi, ảo não phản ứng của mình quá khích làm tổn thương đến Thẩm Lạc An. Hắn ngồi lại trên giường, thấp giọng giải thích: "Xin lỗi Lạc An, vừa nãy anh bị dọa sợ, anh chỉ muốn sau khi ly hôn chúng ta lại danh chính ngôn thuận ở bên nhau, anh không muốn làm em chịu ủy khuất"

Hắn rất yêu Thẩm Lạc An, nhưng hiện tại hắn vẫn chưa ly hôn với Ôn Niệm Nam. Đối với Cố Ngôn Sanh mà nói thì chuyện thân mật giữa hai người yêu nhau là thiêng liêng. Hắn không muốn bản thân mình trước khi ly hôn lại cùng Thẩm Lạc An phát sinh quan hệ. Hắn không muốn ủy khuất Thẩm Lạc An.

"Lạc An, anh chưa từng quan tâm đến những thú vui thể xác này, anh yêu chính là con người của em, em không cần vì lấy lòng anh mà ủy khuất chính mình, đợi anh được không? Đợi đến lúc chúng ta có thể chính thức bên nhau."

"Được, em đồng ý với anh, cảm ơn anh, Ngôn Sanh."

Cố Ngôn Sanh đưa tay lên xoa nhẹ đầu Thẩm Lạc An, nhìn xuống đồng hồ đã gần ba giờ, không ngờ mình đã ngủ lâu như vậy.

"Lạc An, em có đói không? Đã muộn rồi anh sẽ nấu chút gì đó ăn, em chờ anh..."

Đột nhiên ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Cố Ngôn Sanh chợt nhớ ra cái gì đó.

"Anh... điện thoại của anh đã đổ chuông sao?"

"Cái gì? Không có đổ chuông." Thẩm Lạc An ngơ ngác nhìn hắn.

Cố Ngôn Sanh lấy điện thoại di động từ trong áo khoác ra, nhưng phát hiện nó đã tắt nguồn, hắn nhớ rõ là vẫn còn điện, sao có thể tắt được?

Vừa mở máy liền nhìn thấy hàng chục cuộc gọi nhỡ của Chu Nguyên Phong, hôm nay là ngày mẹ hắn trở về, vậy mà hắn lại quên mất, bây giờ đã trễ như vậy, chắc chắn là đến không kịp rồi.

"Lạc An, anh còn có chuyện cần giải quyết, lần sau lại đến thăm em."

Cố Ngôn Sanh thản nhiên tròng lên áo khoác không kịp sửa sang lại quần áo vội vàng cùng Thẩm Lạc An nói vài câu liền rời đi.

Thẩm Lạc An ngồi trên giường nhìn bóng dáng rời đi của Cố Ngôn Sanh, trong mắt hiện lên vẻ hung ác: "Lần này có trò hay để xem rồi, Ngôn Sanh, em lần này là đang giúp anh, anh sẽ cảm ơn em thôi."

Cố Ngôn Sanh vừa dừng xe lại liền nhìn thấy Từ thúc đi tới cung kính gật đầu nói: "Tiên sinh, lão phu nhân và Nguyên Phong thiếu gia đang ở phòng khách đợi cậu."

Cố Ngôn Sanh nhướng mắt liếc nhìn Từ thúc, buông chìa khóa xe bước vào.

Vừa bước vào đã cảm nhận được bầu không khí căng thằng. Lục Vân ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt lạnh lùng không để ý đến hắn, Chu Nguyên Phong nháy mắt với hắn, Cố Ngôn Sanh làm như không thấy mà đi qua.

"Mẹ, mẹ đã về rồi."

Hồi lâu cũng không có phản ứng, thấy Lục Vân vẫn im lặng, liếc nhìn Chu Nguyên Phong một cái rồi bước tới trầm giọng nói: "Hôm nay con không đến sân bay đón mẹ là lỗi của con, con hôm nay..."

Bụp!

Cố Ngôn Sanh còn chưa nói hết câu, bị một cú đá bất ngờ ập đến làm hắn loạng choạng lùi lại phía sau, đập lưng vào chiếc tủ bên cạnh.

"Mày còn biết trở về sao? Mày đã làm cái gì rồi?"

Lục Vân đột nhiên đứng lên một chân đạp tới, Cố Ngôn Sanh không có phòng bị bị đá lui về phía sau.

Chu Nguyên Phong biết mình không tiện nhúng tay vào chuyện này, liền đứng sang một bên không lên tiếng.

Cố Ngôn Sanh sắc mặt có chút khó coi, nhếch nhác đứng lên, xoa xoa chỗ bị đánh rồi đi tới.

"Lần này là lỗi của con, mẹ đánh là đúng."

"Biết rồi còn cố hỏi, mày nghĩ lời mẹ đang nói là chuyện này sao? Mày giải thích cho mẹ một chút về chuyện cái video kia!"

"Không có gì phải giải thích, Từ thúc lẽ ra phải nói với mẹ rồi, video là con không tìm người xóa đi, người cũng là do con đánh."

Thấy giọng điệu thờ ơ của Cố Ngôn Sanh, Lục Vân bước tới lại muốn đá một phát, đột nhiên liếc đến quần áo tràn đầy nếp nhăn của hắn, nháy mắt bùng nổ: "Mẹ còn tưởng là mày bận cái gì chứ, hóa ra là đi tìm hồ ly tinh đó! Niệm Niệm vẫn đang hôn mê, vậy mà mày còn có tâm trí đi lêu lỏng bên ngoài, nhìn xem bộ dáng hiện giờ của mày là cái dạng gì?"

"Vậy thì thế nào? Cậu ta chết hay sống thì liên quan gì đến con? Đợi đến lúc cậu ta tỉnh lại, con sẽ để cậu ta ký giấy ly hôn, con sẽ để Thẩm Lạc An danh chính ngôn thuận mà trở thành người nhà họ Cố!"

"Câm miệng!"

Chát, một cái tát đánh qua, phòng khách lâm vào yên tĩnh.

Cố Ngôn Sanh lau khóe miệng, chậm rãi quay đầu lại, sắc mặt tối sầm xuống, lạnh lùng nói: "Cậu ta hôn mê là đáng đời cậu ta, con đã nói, con đã nhận hết rồi mẹ còn muốn như thế nào nữa? Cậu ta còn dám động đến Lạc An, con càng muốn mọi người nhìn thấy bộ mặt thật của cậu ta!"

Lại là như vậy... sự thật đang bày ra trước mắt còn muốn hắn đi thương hại Ôn Niệm Nam một lần nữa sao?

"Không ngờ con trai Lục Vân ta lại là một tên khốn nạn vô sỉ như vậy, mẹ dạy mày thế nào?"

"Mày vậy mà vì tên họ Thẩm kia làm đến bước này, thân thể của nó đã suy nhược đến như vậy rồi sao mày có thể đối xử với nó như vậy? Mày có biết Niệm Niệm vì mày mà đã trả giá những gì không? Mày tưởng rằng thân thể của nó vốn dĩ suy nhược như vậy ư? Nó là vì ai mà biến thành bộ dáng như thế này?"

"Chẳng lẽ là con hại cậu ta biến thành như vậy sao? Đúng rồi, suýt chút nữa thì quên mất, Ôn Niệm Nam và Đường Sóc thật không minh bạch mẹ có biết không? Mẹ có thể xem qua những bức ảnh huyên náo được đăng tải trên mạng, mẹ đã an bài cho con đối tượng kết hôn này cũng thật là có bản lĩnh."

"Mày! Chỉ dựa vào mấy tấm ảnh này mà mày đánh nó như vậy sao? Nó là người bằng xương bằng thịt, là người có tình cảm đó, sao mày có thể để mặc cho người ngoài vu khống nó? Nó yêu mày hơn bất kỳ ai, mày làm sao có thể đối xử với nó như vậy?"

Cố Ngôn Sanh không phục giận dữ quát: "Còn Lạc An thì sao? Lạc An thì có thể tùy ý bị y vu khống sao? Mẹ luôn miệng nói là vì muốn tốt cho con, tự mình đã sắp xếp cuộc hôn nhân này cho con, nhẫn tâm chia rẽ con cùng người con yêu, rõ ràng lúc đó con đã muốn cầu hôn Lạc An rồi, rõ ràng lúc đó tụi con sắp đính hôn rồi mà... là mẹ hủy hoại đi tất cả!"

"Câm miệng! Thằng khốn Thẩm Lạc An kia không xứng vào cửa lớn nhà họ Cố, trừ phi mẹ chết, nếu không đời này mày cũng hòng nghĩ tới!"

Lục Vân kiên quyết bác bỏ ý kiến ​​của Cố Ngôn Sanh. Bà sẽ không bao giờ để họ Thẩm kia thay thế Niệm Niệm được, bà có thể nhìn thấu những tính toán của tiện nhân kia.

Bác trai của Thẩm Lạc An mưu đồ không đổi luôn muốn dựa vào địa vị Cố gia của hắn, nhưng Cố Ngôn Sanh chẳng hề hay biết vừa cho đầu tư vừa cho nhân mạch.

"Đây là tự do của con, con tình nguyện từ bỏ thân phận chủ tịch tập đoàn Cố Thị, cùng Cố thị đoạn tuyệt quan hệ, con cũng muốn ly hôn!"

"Mày! Vậy mà mày dám làm như vậy?" Lục Vân vung tay lên lại muốn tiếp tục đánh.

"Phu nhân!"

Dì Lam ở phía sau đột nhiên phát ra một tiếng kinh hô, người trong phòng khách cũng yên tĩnh lại quay đầu nhìn về hướng cầu thang.

Sắc mặt Ôn Niệm Nam tái nhợt đứng ở trên cầu thang, đôi mắt hơi ửng đỏ sững sờ tại chỗ, sau khi nghe thấy giọng nói cậu ngơ ngác giương mắt nhìn về phía Cố Ngôn Sanh trong phòng khách.

Ôn Niệm Nam không biết mình đã hôn mê bao lâu, trong lúc hôn mê luôn gặp cùng một cơn ác mộng, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống gối.

"Thằng chó con kia vậy mà lại trốn, bắt nhầm rồi! Chết tiệt!"

"Đánh chết nó! Làm chúng ta uổng công đi một chuyến, Xí!"

"Đánh! Hung hăng mà đánh! Đánh xong quăng đến tầng hầm ngầm đi!"

Thân ảnh nhỏ bé trên mặt đất đang ôm đầu, ôm bụng, đau đến mức không nhúc nhích được, một quyền lại một quyền... Một chân lại một chân...

"Ưm... Tôi đau quá... Cứu! Cứu tôi...! ! "

Người trên giường đột nhiên mở mắt tỉnh dậy, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, thân thể kịch liệt chấn động, phải một lúc sau mới dần dần bình tĩnh lại.

Đầu Ôn Niệm Nam đau dữ dội, giơ tay lên sờ nhưng lại chạm vào băng gạc, đột nhiên nhớ lại cảnh tượng trước khi hôn mê.

Cánh cửa từ từ đóng lại, cùng với... ánh mắt lạnh nhạt của người ngoài cửa...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz