ZingTruyen.biz

(AllKuro) Hàng ngày của chúng ta

Chương 47

peheoxe

"Các em rốt cuộc chuẩn bị làm cái gì với câu lạc bộ của bọn này vậy?!!" Mibuchi Reo đối với Midorima đang đứng chỉ huy những người khác nói.

"A, anh, tôi nhớ rõ anh hẳn là senpai năm hai ở Rakuzan, Mibuchi Reo." Midorima đẩy đẩy mắt kính "Chúng tôi đang làm gì, chẳng lẽ anh nhìn không ra sao? Nhìn dáng vẻ của anh hẳn là không khó nhìn ra chúng tôi đang làm gì đi?"

"Mibuchi, bình tĩnh bình tĩnh! Không cần xúc động! ! Xúc động là ma quỷ!" Kotaro gắt gao ôm chặt cánh tay Mibuchi Reo, phòng ngừa hắn thật sự nhào tới đánh.

"Nga ~ người Rakuzan đến, thật tốt. Mới sớm liền có tinh thần như thế, lại đây hỗ trợ đi!" Đang ở trên tường dán đồ vật này nọ, Aomine nghe thấy động tĩnh quay đầu đối với mọi người Rakuzan nói.

Đứng trên ghế treo đồ lên trần nhà, Murasakibara buồn bực rũ tay xuống. "A ~ Mido-chin sao chỉ ở bên kia chỉ huy cái gì cũng không làm. Đói bụng quá a, mà, Ki-chin đi đâu rồi?"

"Mới nãy không phải ăn điểm tâm rồi sao! Dạ dày của cậu rốt cuộc là làm từ cái gì!" Midorima đối với Murasakibara nói "Kise tên kia chắc là bị ngăn ở trên đường đi? Thật sự không nên kêu hắn đi mua đồ."

Midorima lại quay sang nói với Kuroko. "Kuroko, cậu đi giải cứu tên ngu ngốc đó đi, tuy rằng là ngu ngốc nhưng dù sao cũng coi như là một phần sức lao động."

"Nga" Kuroko buông đồ vật trong tay, đi ra cửa, khi đi ngang qua mọi người Rakuzan thì lễ phép cúi đầu chào hỏi.

Mibuchi Reo nhẫn nhịn, nhưng vẫn không nhịn xuống được lớn tiếng la lên "Cho nên nói, các cậu rốt cuộc chuẩn bị lấy câu lạc bộ bóng rổ của người khác làm cái gì! ! !"

Aomine buông đồ ra đi đến bên cạnh Mibuchi Reo. "Ai? Nhìn không ra sao?" Chỉ vào dãy chữ được Murasakibara treo lên. "Này không rõ là tiệc sinh nhật sao?"

Nebuya Eikichi nghi hoặc đối với người bên cạnh nói "Câu lạc bộ chúng ta, hôm nay có người sinh nhật?"

Người nọ lắc đầu "Không biết a" hơn nữa ai sinh nhật có thể phô trương lớn như vậy, cũng không phải là đội trưởng Akashi..."Ai? Thiệt hay giả? Không thể nào!"

Aomine vươn ngón cái đối với người kia "Đúng như anh đoán vậy, hôm nay là sinh nhật Akashi."

Midorima đẩy mắt kính "Bằng không anh cho là huấn luyện viên cùng quản lí như thế nào lại đem sân bóng cho chúng tôi mượn." dùng khóe mắt nhìn thấy đám người đã sợ ngây người kia "Nếu đã biết, bây giờ còn không mau lại đây hỗ trợ " nhìn đồng hồ "Không có gì bất ngờ xảy ra, 10 phút nữa Akashi sẽ tới."

"Các cậu, là ngu ngốc sao? Làm việc này " Akashi đẩy cửa sân bóng rổ liền thấy dãy chữ [Chúc Akashi Seijuro sinh nhật vui vẻ] thật to, còn có mọi người đang trang trí các nơi. "Ngu ngốc." Nhìn thấy mọi người bởi vì hắn đột nhiên xuất hiện mà kinh ngạc đến ngây người thì mỉm cười nói.

"Ai! Akashi sao cậu tới nhanh như vậy? Midorima! Cậu không phải nói còn 5 phút sao? Cái này rốt cuộc là ai cho ai bất ngờ chứ!" Sau đó Aomine thấy được phía sau Akashi là Kise hai tay tạo thành chữ thập không ngừng cúi đầu, đi qua kéo cổ áo Kise. "Tuyệt đối lại là cậu gây chuyện đi?"

"Ô ô, bởi vì bị cuốn lấy, sau đó bị Akashi-cchi cứu, tuy rằng tớ cũng nghĩ các cách lấy cớ cùng kéo dài thời gian, nhưng Aomine-cchi cậu cũng biết đi? Akashi-cchi thật đáng sợ TAT." Kise khóc lóc kể lể.

Akashi sung sướng hừ một tiếng nói "Các cậu đều ở đây, như vậy Tetsuya đâu?"

"Các cậu không gặp Kuroko sao? Vừa rồi Kuroko đi tìm Kise a." Midorima đi tới nói.

Murasakibara miễn cưỡng đi tới "Đều bị Aka-chin phát hiện, chúng ta còn tiếp tục không? Mệt mỏi quá nhưng lại thực phiền toái." nghe được Midorima nói thì liền nói "Kuro-chin không chừng bị lạc đường đâu?" Chỉa chỉa chính mình, giống như tớ a.

"Trên thế giới này không có khả năng sẽ có người dễ dàng lạc đường như Murasakibara-cchi!" Kise nói "Ô ô, Kuro-chin không thấy, đều tại các cậu. Tớ tự về được, sao còn muốn Kuroko-cchi tới tìm tớ TAT, nếu Kuroko-cchi mất tích thì sao bây giờ ~~~ "

"Kise-kun xin không cần tưởng tượng quá, tớ còn khỏe mạnh ở đây." Giọng nói thản nhiên từ sau Kise truyền đến, nhìn về phía Akashi. "Akashi-kun, chúc cậu sinh nhật vui vẻ."

"Kuroko, cậu sao lại nói ra trước, không phải nói mọi người cùng nhau nói cho Akashi một bất ngờ a!" Midorima nói

"Khi Akashi-kun phát hiện nơi này cũng đã không xem như bất ngờ đi." nhìn thấy Midorima kiên định, Kuroko thỏa hiệp nói "Như vậy hiện tại mọi người lại cùng nhau nói một lần. "

Lôi kéo Kise đi đến bên cạnh Midorima, Aomine đem người Rakuzan cũng kéo lại đây, tập thể đối với Akashi nói "Chúc cậu sinh nhật vui vẻ ~"

Akashi không biết vì cái gì có hơi chút ngượng ngùng, xoay người "Một đám ngu ngốc, còn có các anh tự nhiên cũng đi theo bọn họ vô giúp vui, bây giờ còn không mau chút đem sân bóng rổ rửa sạch một chút rồi bắt đầu huấn luyện!" Dừng một chút, dùng giọng nhỏ nhất nói "Cám ơn. "

Murasakibara nghĩ nghĩ có chút không nỡ cầm hộp điểm tâm trong tay  đặt ở trên tay Akashi, sau đó tội nghiệp nhìn hộp điểm tâm, đối với Akashi nói "Aka-chin, này ăn ngon lắm nga ~ nhất định phải cẩn thận nhâm nhi nga, nếu dùng cùng trà thì sẽ càng ngon hơn."

"Akashi, đôi giày này chính là nhãn hiệu tớ thích nhất, hơn nữa là bản số lượng có hạn toàn cầu, cậu cần phải thật quý trọng mang a." Aomine đem giày hoàn toàn không có đóng gói đặt lên hộp điểm tâm  Akashi đang cầm.

"Akashi-cchi ~ cậu xem cậu xem ~ này chính là tập ảnh chân dung số lượng có hạn toàn cầu của tớ nga ~ phía trên còn có chữ kí của tớ ~~" nhìn thấy Akashi nói thẳng ra "Tớ không cần" Kise thương tâm "Hừ, các cậu thật không hiểu nghệ thuật."

Kise lại lấy ra một hộp quà giấu ở sau người. "Đây là cờ vua tớ chuyên môn tìm người làm theo yêu cầu nga ~" Đặt ở trên giày của Akashi, điều chỉnh góc độ một chút, sau đó đem tập ảnh của mình cũng đặt lên luôn.

"Akashi, vật may mắn của cậu hôm nay là màu xanh da trời, cho nên này tặng cho cậu." Midorima đưa cho Akashi một cái gối ôm màu xanh da trời, phía trên có thêu phiên bản chibi của mọi người.

Kuroko nhìn nhìn Akashi, kiễng mũi chân, cầm gói to trong tay đặt ở trên gối ôm của Midorima. "Akashi-kun, đây là trứng luộc mà tớ tự tin nhất, tuyệt đối so với bất cứ trứng luộc gì đều ngon hơn!"

Aomine trán đổ mồ hôi đối với Kuroko nói "Tetsu, cậu rõ ràng là bởi vì không biết đưa quà gì tốt nên mới lấy cái này cho đủ số đi! Hơn nữa trứng luộc so với trứng luộc còn ngon hơn là ý gì? Không phải đều là trứng luộc sao?"

Kotaro cầm sách mà chính mình cực kì trân quý, thập phần không nỡ đặt ở trên trứng luộc. "Đội trưởng, sớm một chút nói tới sinh nhật đi, như vậy tôi cũng có thể trước tiên chuẩn bị một chút a." cũng không cần đem cho sách chính mình yêu nhất TAT.

Nebuya Eikichi không nỡ đưa phiếu ra. "Đội trưởng, chúc cậu sinh nhật vui vẻ, này là phiếu có thể miễn phí ăn thịt nga" quay đầu nắm tay rơi lệ "Ô ô, vốn đang nghĩ cuối tuần sẽ ăn một bữa cho đã. "

Mibuchi Reo nhìn nhìn khăn mặt trên tay, lại nhìn nhìn núi lễ vật, thả đi lên "Đội trưởng, này chính là khăn mật đối với tôi rất có ý nghĩa, tôi một lần cũng chưa dùng qua! Tặng cho cậu, chúc cậu sinh nhật vui vẻ TAT."

Rakuzan những người khác đều tự đem đồ chính mình thực bảo bối thả đi lên, hồi lâu chưa nói chuyện Akashi cảm giác trong tay càng ngày càng nặng. "Các cậu muốn chết sao?"

Kise tiến lên chia bớt đồ trên tay Akashi, giải cứu người muốn thành người đầu tiên trên đời lúc sinh nhật bị quà đè chết. "Akashi-cchi thật sự là ngốc, lúc nhận trực tiếp để sang một bên thì tốt rồi ~ phốc "

Akashi trầm thấp thanh âm nói " Toàn bộ đều ra ngoài chạy 30 vòng quanh sân thể dục cho tôi! Kise các cậu cũng chạy cho tớ! Tetsuya đi ra ngoài vòng quanh sân vận động chạy 1 vòng." Một đám hoàn toàn đều không cho hắn thời gian để quà sang một bên được không? !

Mọi người thấy Akashi khí tràng toàn bộ khai hỏa đứng mỉm cười, toàn thể rùng mình, nhanh ra ngoài chạy. Sau khi tất cả mọi người ra ngoài, Akashi chậm rãi xả giận, nhìn thấy đầy đất lộn xộn, chậm rãi ngồi trên sàn nhà lấy tay chống lên trán, chuyện như vậy, vẫn là lần đầu tiên đâu.

"Akashi-kun, tớ giống như ngay cả một vòng đều không thể chạy." Kuroko thử chạy vài bước rồi chậm rãi đi trở về sân bóng đối với Akashi nói.

"Thế trước cậu còn cố chống cái gì?" Người này chính là cố chống, không có biểu tình gì quá lớn, giọng nói cũng không có bao nhiêu phập phồng, chưa từng có động tác quá mạnh, làm cho người khác rất khó hiểu được trạng huống của cậu ấy. Chuyện gì cũng toàn tự mình yên lặng gánh vát, tuyệt đối không cùng người bên cạnh nói, rõ ràng bọn họ ở ngay bên người cậu ấy.

"Ban đầu, cũng không có nghiêm trọng vậy, tớ cảm thấy được" Kuroko đúng lý hợp tình nói, tuy rằng sau đó hình như hơi nghiêm trọng một chút. "Hơn nữa mọi người vì cho Akashi-kun chuẩn bị sinh nhật lần này đã suy nghĩ rất nhiều đâu."

Tuy rằng ngay từ đầu là đối với Kuroko, trừng phạt cậu không ỷ lại vào hắn nhiều hơn, nhưng hiện tại hắn lại hối hận. Nhìn thấy mặt Kuroko so với bình thường càng thêm tái nhợt, tâm lại đau nhói lên, yên lặng mím miệng, đi lên kéo tay Kuroko đặt lên vai mình, đỡ Kuroko chậm rãi đi đến ghế dựa, giúp đỡ Kuroko ngồi xuống.

"Ở chỗ này chờ tớ, lập tức quay lại." Chỉ chốc lát sau, mang theo hộp y tế chạy về. Akashi ngồi xổm trước người, đem ống quần Kuroko kéo lên, cảm giác được Kuroko có chút run rẩy, nghĩ nghĩ, cầm lấy dao gấp bên người, đối với quần Kuroko rạch một đường.

Kuroko nhìn thấy quần mình bị cắt rách. "Cái kia, Akashi-kun, tớ không có mang quần để thay, cậu làm như vậy... "

Akashi không để ý đến Kuroko, mà là nhìn thấy chân Kuroko bởi vì quá mức tinh tế cùng trắng nõn, mà mắt cá chân có vẻ càng thêm đáng sợ. Sao nghiêm trọng như vậy, lưu loát cầm lấy bình phun giảm đau phun lên mắt cá chân cậu vài cái, cường ngạnh nắm chân Kuroko bởi vì thuốc kích thích nên có chút rụt lại, dán băng y tế lên.

Xử lý tốt xong, mới hơi an tâm nhìn Kuroko "Hiện tại, nói cho tớ biết này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Lúc Kuroko đi tìm Kise đã xảy ra chuyện gì?

"Ngô, chính là vì tránh né chậu hoa đột nhiên rơi xuống, sau đó không cẩn thận liền như vầy." Lúc đó nếu không phải nữ sinh kia đột nhiên xuất hiện đem cậu đẩy qua một bên, chỉ sợ hiện tại cậu hẳn là ở bệnh viện rồi.

"Nguyên nhân?" Akashi trầm giọng.

"Cái gì nguyên nhân?" Kuroko nghi hoặc hỏi.

Akashi nhìn mắt cá chân Kuroko nói "Chậu hoa không thể là tự nhiên rơi xuống đi?"

"Là bởi vì có nam sinh khi duỗi người không cẩn thận đụng tới chậu hoa, sau đó cũng có xin lỗi tớ." Kuroko nói

"Cho nên, Tetsuya liền tha thứ hắn?" Không thể tha thứ, tự nhiên dám làm bị thương người hắn quý trọng, nếu rơi trúng, loại ý tưởng đáng sợ này làm cho người ta nghĩ cũng không dám nghĩ đến, nhưng vẫn cứ ở trong đầu xoay quanh.

"Xin Akashi-kun không cần làm một ít chuyện dư thừa, cái chậu hoa kia cũng không có rơi trúng tớ." Kuroko đối với Akashi nói "Không cần suy nghĩ một ít chuyện không có xảy ra. Hiện tại chuyện thực là, tớ ở trong này, vẫn tốt a, chỉ là bong gân mà thôi." Cậu đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc Akashi, người này bởi vì chính mình mà lộ ra vẻ mặt tức giận đến như vậy.

Akashi ngẩng đầu "Cậu đang vui vẻ cái gì?" Rõ ràng chân đều sưng thành cái dạng này.

"Tớ cũng không biết vì cái gì, nhưng chính là tâm tình tốt lắm."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz