ZingTruyen.biz

[Allkook] Lục vương gia, vương phi lại chạy rồi (Full)

Chap 12: Chấp thuận.

mono0903

- Doãn Kỳ, huynh nói mọi chuyện đều do Thi Nhã làm sao?
Mẫn Doãn Kỳ nhàn nhạt trước lời chất vấn của Kim Nam Tuấn:
- Thanh Bạch viện cũng không tốt đẹp gì, cô ta còn chặn lương bổng, chỉ để lại ba hạ nhân cho Chính Quốc. Hơn nữa, nhân lúc chúng ta đi vắng còn phá hoại biệt viện của đệ ấy, đánh gia nhân của đệ ấy. Nếu hôm nay ta không về sớm trước một hôm, các người thử nói xem, một mình đệ ấy đối trọi với bọn người Liên Thi Nhã ra sao?

Trịnh Hiệu Tích nắm chặt ly trà lên tiếng:
- Chúng ta đã sai sao? Để Liên Thi Nhã lộng quyền chèn ép người khác như vậy.

Kim Thái Hanh tiếp lời:
- Nhưng mà, các người không nhận ra đệ ấy từ lúc nói mất trí nhớ liền thay đổi chóng mặt, rất khác biệt so với ngày xưa hay sao.

- Đệ ấy còn nói muốn gặp đầy đủ chúng ta để viết giấy hòa ly, vĩnh viễn đi khỏi đây đấy.
Kim Thạc Trân nhíu mày trước lời nói của Phác Chí Mân:
- Nằm mơ, đệ ấy mãi mãi cũng không được rời xa chúng ta.

- Vậy Thi Nhã thì sao?
Phác Chí Mân cười đểu nhìn Nam Tuấn vừa lên tiếng:
- Cho các huynh hết, ta chỉ cần Chính Quốc.
Mẫn Doãn Kỳ xoa mi:
- Chính Quốc ác cảm rất lớn với chúng ta sao, lại ra sức né tránh như vậy.

Trịnh Hiệu Tích đáp lại:
- Không phải, đệ ấy nói thích năm người bọn ta, chỉ trừ ngươi thôi Doãn Kỳ.

Phác Chí Mân nén cười nhìn khuôn mặt đang đen lại của Mẫn Doãn Kỳ rồi lại nghiêm túc:
- Vốn dĩ chúng ta đều chưa có được trái tim của đệ ấy, đó chỉ là rung động nhất thời thôi. Ta không thích có người chen chân giữa ta và Chính Quốc, vì thế Liên Thi Nhã, các huynh muốn bảo vệ thì kêu cô ta tránh xa đệ ấy ra.

Phác Chí Mân rời đi nhanh chóng, để lại năm con người suy nghĩ trong phòng. Kim Thạc Trân cũng cất giọng:
- Thật hay ta cũng có ý như Chí Mân.
Nhún vai một cái rồi mở cửa ra ngoài. Trịnh Hiệu Tích tiếp lời:
- Ta muốn đảm bảo an toàn cho Chính Quốc, vì thế Liên Thi Nhã kia không thể để cô ta lộng hành đắc ý, ỷ lại sự nuông chiều trước đây mà hống hách hại người. Đã không còn là Liên Thi Nhã ta từng quen biết, cô ta không xứng.

Kim Thái Hanh vò đầu, thực sự là Liên Thi Nhã hại cậu sao. Nói không thất vọng là nói dối, nhưng cảm xúc bực bội này cũng nhanh biến mất. Bởi bọn hắn đã nhận ra hắn đối nàng ta chỉ là trách nhiệm vì lời hứa không phải là tình yêu.
- Ta thấy nên thu quyền hành của cô ta lại.

Kim Nam Tuấn nhấp một ngụm trà tiếp lời:
- Nói vậy, chúng ta không còn cảm tình gì với Liên Thi Nhã sao?

Mẫn Doãn Kỳ nhếch mép, lúc đầu hắn cũng đâu có thích cô ta. Chỉ vì hắn ghét sự ép buộc từ người khác, Điền Chính Quốc là vương phi được sắp đặt cho bọn hắn, trong lòng cũng có tia bài xích, mà cậu lại còn làm không ít việc ảnh hưởng đến danh dự bọn hắn. Cho nên để Liên Thi Nhã tiếp quản vương phủ cũng là để bù đắp cô ta không được làm chính thất, không quan tâm gì đến Điền Chính Quốc nữa. Thật không ngờ đến cậu chịu nhiều khổ sở như vậy, bản thân lại thay đổi cách nhìn với cậu, cậu càng tránh, hắn càng muốn gần cậu. Dù thế nào Điền Chính Quốc phải vĩnh viễn thuộc về hắn.
- Ngày mai cho người trong phủ tập trung lại, thu quyền tiếp quản của cô ta cho Chính Quốc đi.
- Được, bọn ta đồng ý.

__________________________________

Mẫn Doãn Kỳ về phòng đã không thấy cậu đâu, Tử Lâm nói Phác Chí Mân đã ôm cậu rời đi. Chết tiệt, tên này ra tay nhanh thật.

Chí Mân đặt cậu cẩn thận lên giường, chạm nhẹ chóp mũi rồi thì thầm: Chính Quốc, ngươi là của ta. Ta sẽ không để ai làm hại ngươi.

Jungkook chép miệng xinh xắn, tay ôm cổ hắn kéo xuống. Nam nhân kinh ngạc, cậu ngủ mơ sao. Nhớ tới việc lúc nãy cậu bị Mẫn Doãn Kỳ cưỡng hôn, không nhịn được ghen tức liền ngậm cánh môi mỏng ra sức ma sát đến đỏ ửng. Jungkook ưm ưm mấy tiếng rồi mở mắt, đôi đồng tử căng tròn rồi lại nhắm chặt theo sự dẫn dắt của hắn.

Chí Mân biết cậu đã tỉnh nhưng lại không phản kháng, trong lòng sung sướng dịu dàng bỏ cậu ra rồi ôm vào lòng nằm trên giường. Jungkook dụi vào lòng ngực hắn xấu hổ:
- Vương gia, sao ngài lúc nào cũng muốn bắt nạt ta, ăn đậu hũ của ta thế.

Phác Chí Mân cười thầm xoa lưng cậu vỗ về:
- Chính Quốc, không có người ngoài, ngươi có thể gọi ta là Chí Mân. Ngoan, còn mệt không?

Jungkook lắc đầu, nhớ đến chuyện của đám người Tiểu Lan liền ngây ngốc suy nghĩ: Cậu không có quyền hành ở nơi này, cứ để cho Liên Thi Nhã chèn ép vậy sao. Đúng rồi, cậu đã gặp hết sáu tên vương gia, cậu chỉ cần hòa ly là có thể ra ngoài. Nhưng trong tim sao lại mất mát không nỡ rời bỏ bọn họ. Cậu thích bọn họ rồi, phải như thế nào đây, như thế nào đây.

Khuôn mặt ỉu xìu xuống, Jeon Jungkook, sao mày cứ tìm đường chết thế. Phác Chí Mân chạm nhẹ má khiến cậu bừng tỉnh:
- Chính Quốc, ngươi lo lắng chuyện gì?

Jungkook vội tránh né bàn tay của hắn, cậu không được, không thể lún sâu vào tình cảm này:
- Vương gia, ngài, ngài đừng đối xử tốt với ta như thế, ta rất khó xử.

Phác Chí Mân nhíu mày nhìn cậu từ chối hắn quay mặt sang bên kia, đưa tay kéo cậu nhìn trực diện mình:
- Chính Quốc, nhìn vào mắt ta, đừng sợ, ngươi thích ta mà phải không, tại sao lại không dũng cảm tiến tới.

Jungkook bối rối:
- Ta, chúng ta không thể, ta không muốn mình mặt dày trơ trẽn chen chân vào ngươi và Liên Thi Nhã. Ngươi hãy quên hết chuyện này đi, cứ trở về bình thường như mọi khi là được.

Phác Chí Mân ôm cậu vào lòng:
- Điền Chính Quốc, ngươi nghe rõ cho ta. Phác Chí Mân ta cả đời này chỉ thích một mình ngươi, ngươi là thê tử của ta, là vương phi của ta, ngươi không có quyền từ chối ta, không được phép rời xa ta, hiểu không?

Jungkook đơ người, tên Chí Mân này sao lại bá đạo như vậy, tay chống ngực hắn ngồi dậy:
- Ngươi, ngươi không được ép buộc ta. Ta muốn hòa ly, ta không muốn ở đây nữa.

Phác Chí Mân lật người đè lên cậu, Jungkook mở to mắt, liền bị cưỡng hôn lần hai.
- Ưm, buông...buông ta ra.
Hắn như không nghe thấy, mút mát mạnh bờ môi, tay bắt đầu chạm đến thắt dây cởi y phục. Jungkook cuống cuồng đẩy hắn ra:
- Phác Chí Mân, ngươi muốn làm cái gì?
Lớp áo ngoài bị cởi ra, Phác Chí Mân ép chặt tay cậu không cho phản kháng, bắt đầu sờ soạng. Giọt nước mắt từ khóe mi tràn ra, Jungkook nằm yên bất động khiến hắn nhói tim dừng lại, bỏ cậu ra ôm vào lòng:
- Xin lỗi, Chính Quốc, ta chỉ muốn ngươi thuộc về ta. Chính Quốc, ta không muốn ngươi rời khỏi ta.

Jungkook òa lên nức nở đấm vào lưng hắn:
- Tại ngươi hết, Phác Chí Mân, ngươi khinh dễ ta. Huhu..

Phác Chí Mân để yên cho cậu phát tác, ôn nhu vỗ về:
- Tại bổn vương, tại bổn vương.
Jungkook nghẹn ngào dừng tay lại:
- Sao ngươi không tránh.
- Chính Quốc, đừng khóc, ta đau.

Hai mắt đỏ ngước lên nhìn trực diện:
- Phác Chí Mân, ngươi nói ngươi thích ta?
- Phải, thích, vô cùng thích.
Jungkook dụi đầu vào ngực hắn:
- Ta cũng thích ngươi, vì thế ngươi phải chịu trách nhiệm với ta, không được để ý người khác có biết không?

Phác Chí Mân lộ ánh cười trong khóe mắt, Chính Quốc tin tưởng hắn, chấp nhận hắn:
- Được, Phác Chí Mân ta xin thề, duy nhất chỉ yêu một mình Điền Chính Quốc, nếu trái lời thề, sét đánh...

Jungkook vội vàng che miệng hắn lại:
- Không được nói nữa.
Đôi môi nhếch lên đường cong hoàn hảo, hôn nhẹ lên đỉnh trán cậu.

Jungkook hai má đỏ ửng xấu hổ:
- Chí Mân, chúng ta đi ăn được không. Ta đói quá, không muốn ngủ nữa đâu.
- Được, ta giúp ngươi.

Phác Chí Mân nhìn sắc trời cũng không còn sớm, đỡ cậu dậy mặc gọn lại y phục rồi ôm cậu đặt trên ghế, gọi người mang thức ăn vào. Jungkook ngoan ngoãn ăn từng thìa canh gà do Chí Mân đút. Giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
- Chính Quốc, sau này ngươi chuyển sang chỗ ta ở, Thanh Bạch viện bị phá rồi, ta sẽ mang cả Tiểu Lan, A Bình, A Phúc đi cùng.

Jungkook gật đầu đồng ý: Đây có lẽ là lựa chọn đúng đắn nhất. Nhưng mà:
- Chí Mân, còn Liên Thi Nhã...
Phác Chí Mân đặt bát canh xuống từ tốn đáp:
- Nàng ta sẽ không làm hại được ngươi nữa, những người kia sẽ quyết định xử lí cô ta. Chính Quốc, đừng lo lắng, ta sẽ bảo vệ ngươi.
- Ta tin ngươi.
- Có muốn ra ngoài chơi không?

Jungkook mở hai mắt phấn khích:
- Muốn, muốn.
Phác Chí Mân cười nhẹ xoa đầu cậu ôn nhu:
- Được, ăn xong liền đưa ngươi đi xem đèn lồng.
Jungkook cười toe toét vui sướng:
- Chí Mân, ta rất thích.
- Chỉ là thứ ngươi thích, ta đều giúp ngươi có được.
- Ưm, đa tạ.

Trời xế chiều, Jungkook mặc một tà áo viền lá trúc, Phác Chí Mân vừa vặn một thân xanh lá, hai người hoàn hảo như bận đồ đôi nắm chặt tay bước ra ngoài.

Lại thật hay năm nam nhân ăn mặc chỉnh chu đứng ở ngoài sân lớn. Đôi mắt ai nấy đều nhìn chằm chằm tay cậu đan xen chặt với bàn tay Phác Chí Mân có chút bực dọc. Jungkook ngơ ngác nhìn đám người đối diện: Bọn họ muốn làm gì thế?

Jungkook nép vào người Phác Chí Mân nhỏ giọng:
- Chí Mân, có phải bọn họ không cho chúng ta ra ngoài không?
Phác Chí Mân hài lòng, ôn nhu nói:
- Không cần sợ, có ta ở đây.

Jungkook gật gù, mỉm cười ngọt nhìn hắn. Mẫn Doãn Kỳ khó chịu, tay vẫy gọi cậu:
- Chính Quốc, mau đến đây.

Jungkook lắc đầu, giữ chặt tay Chí Mân:
- Không, ta không muốn, các người đều rất đáng sợ.
Kim Thạc Trân nhíu mày nhìn Phác Chí Mân cười đểu đắc ý, rốt cuộc tên này đã làm gì để dụ dỗ cậu?
- Chính Quốc, ta không hại ngươi. Đi cùng ta, ta mang rất nhiều bánh quế hoa.

Jungkook chu môi:
- Chí Mân cũng có, lúc nãy ta ăn rồi.
Kim Nam Tuấn kinh ngạc, cậu gọi hẳn tên thật của Phác Chí Mân:
- Chính Quốc, ngươi chán ghét bọn ta?
- Không phải, ta không ghét các người. Ta chỉ muốn các người đừng đến gần ta, Liên Thi Nhã sẽ hại ta, hại luôn cả Tiểu Lan cùng A Phúc, A Bình. Các người sẽ cùng cô ta bắt nạt ta. Ta chỉ muốn Chí Mân thôi.

Jungkook úp mặt vào lưng hắn. Phác Chí Mân nhún vai bình thản, đáy mắt hiện lên tia sung sướng:
- Liên Thi Nhã sau này sẽ không có quan hệ gì với ta cả.

Phác Chí Mân nắm tay cậu rời đi, Jungkook vui vẻ theo sau hắn ra bên ngoài cửa lớn vương phủ.

Nam nhân còn lại mặt lạnh, đánh mắt rồi đi theo sau..

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz