ZingTruyen.Asia

[Allisagi/ABO] [edit] Bọ ngựa cái

Chap 2

ngoc8378

Cậu nhìn thấy đại diện U-20 Nhật Bản từ xa. Chỉ còn lại mười lăm phút, ngày hôm đó Isagi bình tĩnh đến lạ thường.

Nhưng giờ đây cậu lại dáy lên những dòng cảm xúc tưởng chừng như biến mất.

"Oliver Aiku?"

Một cậu nhóc lũi thũi đi bệnh viện gặp bác sĩ quả thực có chút đáng thương, cảnh tượng này đã bị tiền bối Aiku này bắt gặp, cho dù Isagi có bình tĩnh đến đâu thì cũng không khỏi có chút xấu hổ.

Người đàn ông mặc áo phông graffiti và quần jean rách chính là Oliver Aiku, cựu đội trưởng đội tuyển Nhật Bản. Hiện tại, có 11 người đại diện Nhật Bản trong đội hình chính thức và 12 người dự bị. Trong đó, đội phó Itoshi Rin là được nhiều người biết đến, tuy trong đội có rất nhiều người có tài năng, thế nhưng, năng lực cá nhân của đội trưởng Isagi Yoichi cỏ vẻ không được như vậy, ý tôi là không mấy nổi bật. Ấy vậy, người mà đội trường Aiku yêu thích lại là Isagi Yoichi.

Hắn thích cậu đến mức nào?

Chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ luôn ở bên cạnh, sẽ dạy đối phương cách phòng ngự đẳng cấp của mình mà không có sự dè dặt nào. Hãy để tài năng đơm hoa kết trái, hãy để những viên đá thô ráp được mài giũa và tôi luyện, mục đích tồn tại của cựu đội trưởng này chính là như vậy. Theo quan điểm của hắn, mặc dù nhiều người trong đội đã bắt đầu thể hiện tài năng của mình nhưng tài năng của Isagi còn có thể được cải thiện và vượt bậc hơn thế nữa.

"Sao lại ở bệnh viện? Sức khỏe có vấn đề gì không?" Isagi giãy giụa, nhưng gã to con lại không hề nhúc nhích, sau ba lần thử, cậu bỏ cuộc và mặc Aiku cõng mình đi theo hướng khác.

"Không, tôi không sao." Cậu vỗ ngực chứng tỏ mình không có chuyện gì.

Isagi suy nghĩ một lúc, trong đầu cậu hiện lên vài cái tên, sau đó hỏi với vẻ bối rối: "Rin nhờ anh đến kiểm tra tôi phải không?"

Hành vi của Itoshi Rin luôn có chút mâu thuẫn. Trên sân, họ là đồng đội và đối thủ. Trong trận chiến với các cầu thủ U-20, Itoshi Rin đã công nhận Isagi Yoichi là người phải vượt qua. Bọn họ cạnh tranh với nhau nhưng cũng ngồi lại với nhau và bình tĩnh bàn luận về điểm mạnh, điểm yếu của nhau. Ngay cả khi trên giường. Itoshi Rin chưa bao giờ thương xót cậu, nhưng khi cậu bị giật mình đến hụt hơi, người này sẽ nhéo mặt cậu, bắt cậu phải há miệng thở. Mối quan hệ này nhìn chung có vẻ phức tạp và khó hiểu nhưng khá thú vị. Không giống như Kunigami hay Barou - cậu sợ một ngày nào đó sẽ bị hai người này giết chết trên giường.

Isagi Yoichi, đội trưởng của đội vô địch do BlueLock thành lập, thực sự đã ngủ với mọi thành viên trong đội.

Biệt danh "Bọ ngựa cái" được Ego đặt cho là hoàn toàn phù hợp. Giống như một con côn trùng cái nhẹ nhàng xẻ thịt những con côn trùng đực và ăn chúng từng chút một sau khi đạt được mục tiêu của mình. Cậu là một người ích kỷ tinh tế. Chiến lược giữ những người này ở đỉnh cao rồi nuốt chửng họ vẫn không thay đổi.

Aiku hơi ngạc nhiên khi nghe cậu nói vậy: "Cậu thực sự đoán ra là nó sao? Vậy hai người có quan hệ tốt nhỉ?"

Isagi lắc đầu.

"Là tôi cố ý,"  vị tiền bối vô liêm sỉ nói: "Muốn có mắt, hay muốn chiến thắng?"

Nhãn cầu quấn trong băng gạc xoay tròn, lập tức gây ra cảm giác đau đớn như muốn xé rách hốc mắt. Isagi bị Aiku áp đảo đến mức không thể đứng thẳng, nhưng người đàn ông này lại không có ý định thả cậu ra. Cả hai đang ở góc đối diện hiệu thuốc, người người ra vào bệnh viện vội vàng, mặc dù có người nhìn hai bọn họ với vẻ nghi ngờ nhưng không ai muốn bước tới can thiệp vào.

"Isagi, cậu không thể tham lam như vậy, cậu phải lựa chọn, sau này cậu muốn được đấu tiếp, hay là muốn mắt mình hồi phục - một trò chơi không đáng kể như bây giờ?"

"Đây không phải là một trò chơi không đáng kể thưa tiền bối Aiku, những đối thủ tiếp theo sẽ rất khó nhằn." Isagi nói một cách bình tĩnh, cố gắng dùng những sự thật hiển nhiên để khiến vị tiền bối buông cánh tay quanh cổ cậu ra.

"Cậu cho rằng bây giờ cậu đang giúp đỡ mọi người khi thi đấu, hay gây rắc rối cho họ?" Hắn cười rạng rỡ, "Tên Ego đó có cho cậu thi đấu không? Trừ khi cậu có thể duy trì sự tập trung cao độ ở mức cao nhất, nhưng với đôi mắt của cậu bây giờ thì tầm nhìn siêu việt đáng tự hào của cậu chỉ là vật trang trí."

Aiku bỗng siết chặt vai cậu, dụi đầu vào hõm cổ và ôm cậu thật chặt:

"——Bây giờ, ngay lập tức, hãy rời khỏi trận chiến này đi."

Giọng hắn nghẹn ngào như sắp vỡ, đáy mắt chứa đựng bao tâm can, chỉ mong muốn người thương có thể từ bỏ trận chiến đầy mạo hiểm này hay dựa dẫm chút ít vào hắn.

Isagi ngẩng đầu nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Thời tiết hôm nay rất đẹp, trận đấu được tổ chức vào buổi sáng nên buổi trưa không có nhiều người. Qua một lớp kính, cậu có thể nhìn thấy cây cối ngâm mình trong nước, chim bay trong nắng và tiếng người vang vọng giữa các tòa nhà vào cuối xuân. Thế giới như một bức tranh treo, cất vào trong mắt xanh thẳm của cậu.

"Mắt tôi không tệ như anh nghĩ đâu," cậu nghiêm túc nói, "Chỉ là nứt xương nên sẽ sớm lành lại thôi. Và hơn hết, tôi không thi đấu cho cái đội này. Tôi cần phải để cả thế giới biết đến tôi..."

"Vậy chiều về cậu sẽ làm gì? Ngủ một mình hay ngủ với Barou? Hắn đang trong chu kỳ nhiệt sao? Nhưng Kunigami sẽ sớm muốn được gần gũi với cậu. Bé con, cậu có thể chịu được không? Cơ thể đó còn chịu được không? Để tôi đoán lại. Khi kế hoạch tập luyện được điều chỉnh thì cậu phải thay quần áo và đến sân tập đúng không? Là cậu không coi trọng chấn thương của mình sao?"

Isagi Yoichi giống như một chiếc hộp đã được mở ra, để lộ ra những điều nhỏ nhặt ẩn giấu bên trong. Nó vỗ đôi cánh mỏng, những hoa văn màu đỏ tím trông như máu, tứ chi gãy vụn khắp nơi trong hộp, à, đó là những con côn trùng đực mà nó đã ăn.

Không khí dường như ngưng đọng trong giây lát. Isagi đưa tay nắm lấy cánh tay của Aiku, mạnh đến mức xương ngón tay hắn tưởng chừng như sắp gãy.

Nói câu này chẳng khác nào công khai xé đi lớp mặt nạ trắng nhưng dù đội có là alpha hay omega, chỉ cần đến chu kỳ nhiệt, bọn họ đều có thể tìm đến Isagi để giải quyết. Đổi lại, họ phải cho người này thấy hết khả năng của mình mà không phải dè dặt. Đây chính là quy tắc bất thành văn, ngay cả ban huấn luyện do Ego Jinpachi đứng đầu cũng nhắm mắt làm ngơ, thế nên dù Aiku có đồng ý hay không thì hiện thực cũng quá tàn nhẫn. Hắn vốn dĩ không có tiếng nói gì cả. Một cựu đội trưởng hào hung nay đã trở thành kẻ bị ruồng bỏ khi về hưu.

"Isagi, cậu tuyệt đối không thể dừng lại ở đây. Hiện tại hãy rời khỏi BlueLock, ít nhất cậu sẽ không cần thi đấu trận tiếp theo. Hãy hồi phục vết thương, nếu không sự nghiệp của cậu trong nháy mắt sẽ kết thúc." Aiku bình thường rất lêu lỏng và chả mấy khi quan tâm việc của mình, nhưng hắn lại là người rất yêu quý những hậu bối đầy tài năng như Isagi. Hắn không rời Nhật Bản vì tương lai của mình, và hắn cũng sẽ không để một chàng trai trẻ tiềm năng như vậy hủy hoại cuộc sống của mình vì lợi nhuận bây giờ. Lời khuyên của Aiku không dành cho toàn đội mà dành cho tương lai của Isagi và cuộc sống của hắn với tư cách là một vận động viên chuyên nghiệp.
Aiku biết, Isagi là một kẻ bướng bỉnh, nếu không nói thẳng và gay gắt, người này chắc chắn sẽ không nghe.

"Tôi không phải người hoảng sợ đâu", hắn nói vào tai cậu, "Khi thi đấu ở cúp châu Âu, De Bruyne của đội tuyển Bỉ đã bị một pha va chạm bay người ở phút bù giờ trong hiệp một và bị chấn thương. Ở trận tứ kết, mặc dù anh ấy đã trở lại nhưng tình trạng của anh ấy còn tệ hơn trước rất nhiều. Cuối cùng, đội Bỉ bị đội Ý loại với tỷ số 1-2, dừng bước ở tứ kết."

Nắng giữa trưa chói đến mức khiến Isagi cảm thấy mắt trái của mình có chút đau nhức. Trong giây lát cậu không thể phân biệt được đó là cơn đau nhói ở nhãn cầu hay cơn đau do nứt xương.

"Tên Ego sẽ không để chuyện này xảy ra. Đừng quên ai đang ở đội hình dự bị."

Aiku bật cười, lật người cậu lại và nhéo má Isagi, cảm giác thật dễ chịu.

"Được! Để đền bù vết thương cho em, anh đưa em đi ăn một bữa thịnh soạn nhé!"

Không thể cưỡng lại sự nhiệt tình của tiền bối chứ không phải do cậu đói nên Isagi đã uống thuốc tại bệnh viện và được đưa đi ăn một bữa trưa thật bổ dưỡng, đã thế còn được Aiku tặng vài hộp thức ăn tẩm bổ trước khi xuất viện. Khi tạm biệt nhau xong, cậu trở về ký túc xá BlueLock thì đã hơn hai giờ chiều, ký túc xá trống rỗng, có lẽ mọi người đều đã đi tập luyện rồi.

Cậu cất dọn đồ đạc vào tủ, thay quần áo ở nhà, mở một hộp vitamin khác, lên lầu đặt một lon trước cửa từng phòng (vì ở tầng 1 chỉ có phòng của đội trưởng), cuối cùng đi vào bếp, định bụng pha cho mình một ít trà.

Cảm giác no nê từ bữa ăn trưa khiến mắt cậu đỡ nhức hơn rất nhiều, cậu lấy túi trà trong tủ ra, uống một ngụm nước lạnh. Mặc dù trong ký túc xá có một chiếc máy pha cà phê mới, thứ mà bao cầu thủ đều uống để duy trì tỉnh táo, nhưng... cậu lại không muốn đụng tới nó.

Giống như một đứa trẻ lớn lên ăn cơm hộp đột nhiên được phép ăn thử nhím biển và cua hoàng đế, rồi trở nên dị ứng với hải sản. Isagi bị dị ứng với caffeine, phải, là điều mà không ai ngờ tới. Vì để duy trì sức khỏe ổn định của thanh thiếu niên trẻ, BlueLock không cung cấp cà phê tại nhà hàng của họ. Nhưng sau khi cả đám chuyển vào ký túc xá, và chiếc máy pha cà phê trong bếp trở thành thứ mà mọi người tranh nhau sử dụng. Chỉ có Isagi là chưa bao giờ đụng tới nó.

Một lần, Bachira bằng cách nào đó đã chiếm được máy pha cà phê từ Itoshi Rin và Mikage Reo, hắn vui vẻ cầm lấy một chiếc cốc và đi tìm Isagi – người đang xem lại các buổi tập. Hôm đó, Isagi bị cảm lạnh do thay đổi mùa thất thường, mũi bị tắc không ngửi được nên cậu mới nắm lấy tay Bachira uống một ngụm mà không cúi đầu nhìn, chỉ một lúc sau, má cậu đỏ bừng, nhịp tim tăng nhanh. Bachira đang dựa vào người cậu khi cậu uống xong, tựa đầu vào cánh tay cậu, cùng nhìn vào máy tính bảng, đột nhiên nghe thấy người bên cạnh run run, khi nhìn lại, mặt cậu trắng bệch không còn một giọt máu, há miệng cố gắng hít thở. Cả nhóm vội đưa cậu đến bệnh viện thì mới biết cậu bị dị ứng với caffeine, sau khi nằm viện một đêm thì sự việc mới được giải quyết.

"Sao cậu lại về rồi? Kết quả kiểm tra không đạt yêu cầu à?"

Giọng nói từ phía sau khiến Isagi giật mình. Cậu đang nửa cúi người để lấy một thanh sô cô la đông lạnh trong ngăn mát, vô thức đứng dậy khi có người gọi cậu như vậy. Như một âm mưu được sắp đặt từ trước, do bị ảnh hưởng bởi vết thương ở mắt nên khi đứng bật dậy, cậu không nhìn rõ cánh cửa tủ trà đang mở phía trên đầu.

Bụp

Có tiếng kêu cạch cạch và cậu cùng vài món đồ rơi xuống đất.
"Này! Cậu không sao chứ?" Kunigami không ngờ được việc sẽ dọa cậu một phen, đặt chiếc cốc lên bàn rồi bước nhanh tới đỡ cậu dậy. May mắn thay, cú va chạm ở vùng trán và không gây tổn thương nào cho hốc mắt.

Isagi bị va chạm một cú nên hơi đau đầu, cậu che trán đẩy hắn ra: "Kunigami? Giờ này không phải câu đang luyện tập sao? Haiz, tôi mãi suy nghĩ một chuyện, đột nhiên cậu lên tiếng, hù chết tôi rồi"

Kunigami có vẻ bối rối: "Dù sao tôi không phải là trộm, sợ gì?"

"Cậu lớn tiếng quá." Isagi đóng cửa tủ trà và cửa tủ lạnh lại, sau đó cúi xuống nhặt thanh sô cô la dưới sàn lên. Lớp cơ của Isagi không dày, cậu sinh ra với khung xương gầy, dù có tập luyện bao nhiêu đi chăng nữa, cậu cũng sẽ không bao giờ có được cơ bắp săn chắc như Kunigami hay Barou, thậm chí mật độ cơ bắp của anh cũng không bằng của Bachira và Chigiri — nhưng bạn biết đấy, đó là hai omega. Điều này khiến cậu trông nhỏ gấp bội so với người đứng trước mặt là Kunigami.

Tinh thần tụt dốc không phanh.

"Tôi sẽ về xem lại các trận đấu, có một số việc cần chú ý hơn." Isagi đi ngang qua hắn và nói

Bỗng hắn đưa tay ra nắm lấy cánh tay của người kia. Tuy hắn không phải là thành viên trong đội hình chính của BlueLock, nhưng khi BlueLock 11 xông ra chiến đấu với U-20, một trong những "kẻ thay thế" mà Aiku yêu cầu Isagi chú ý là Kunigami – kẻ đã bò từ địa ngục để trả thù.
"Tôi tâm trạng không tốt."

Isagi thoáng hiểu ý: "Bây giờ?"
"Ừ," hắn nói, "Vẫn còn sáu tiếng nữa cho đến khi sân tập đóng cửa, ngần ấy thời gian là đủ rồi."
- Vậy là cậu vẫn sẽ tiếp tục sử dụng tên này cho đến khi cạn kiệt hết giá trị.

Nếu toàn đội được xếp hạng theo loại mà Isagi khó đối phó nhất thì Kunigami Rensuke vinh dự nằm trong top ba. Trong những ngày đầu hợp tác ở BlueLock, ấn tượng mà người này mang lại cho cậu là sự đam mê, thuần khiết, kiên trì và cứng rắn. Hắn giống như một ngọn lửa rực cháy, chỉ đứng đó cũng có thể khiến người ta cảm nhận được nhiệt độ thiêu đốt trong cơ thể hắn, như thể thứ đang chảy trong huyết quản không phải là máu mà là dung nham.

Là một anh hùng truyện tranh đam mê tiêu chuẩn, đây là ấn tượng đầu tiên mà hắn để lại cho Isagi.

Mọi thanh thiếu niên đều thích đọc truyện tranh và thích những nhân vật chính có định hướng trưởng thành, những người đã trải qua khó khăn và trải qua những biến đổi để giành chiến thắng, vinh quang cho bản thân.

Isagi không phải là người nóng nảy cũng không bốc đồng, cậu chỉ có thể được miêu tả là người điềm tĩnh và quá cố chấp ngay cả khi trong đầu cậu đầy toan tính. Nếu được yêu cầu chọn một "nhân vật chính" thì đó chắc chắn là Kunigami -  Anh hùng giới bóng đá.

Dù bị loại bỏ, bị bỏ rơi và bị người khác truy đuổi, hắn nhất định phải khoe khoang với những người coi thường hắn rằng đã có hàng trăm tiền đạo nhưng chỉ có Kunigami Rensuke này mới lọt vào top 11 của BlueLock, thậm chí còn trở thành thành viên chính thức trong một thời gian.

Isagi không thể dùng một từ đơn giản để diễn tả tâm lý của cậu khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn bước ra từ WILDCARD.

Mọi người đều có những khả năng tuyệt vời, nhưng có vẻ như, cậu chỉ có thể dựa vào một đôi mắt, cậu nghĩ.

Isagi có sở thích kì lạ, cậu thích nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người khác khi nghĩ về mọi việc. Mặc dù hai chân đã bị ép thành hình chữ M và vòng eo mảnh khảnh bị nhấc khỏigiường, cậu vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của tên alpha trước mặt, đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia