ZingTruyen.Top

[AllGa] My Past Behind, My Future Forward

5

__egoist

"Thật không thể tin nổi chúng ta từng sống như thế này." Yoongi vấp phải tấm thảm, cố gắng tìm chiếc túi vải thô đựng quần áo của mình. Các thành viên nghĩ đồ cũ của em vẫn còn vừa vặn với em, đặc biệt là vì em luôn thích áo rộng thùng thình, và em cũng không lớn hơn gì mấy.

"Em trông đợi tương lai quá đi mất," Taehyung cất tiếng, vẫn nụ cười hình hộp ấy nở rộ trên môi, "Nóng lòng thật sự," Hắn thích thú nói, "Kiểu, ôi trời tụi mình sẽ rất khủng và được sống trong ký túc xá xịn hơn cái này nhiều và kiếm được cả đống tiền, đúng là khó tin ghê." Hắn đang trong trạng thái kinh ngạc, Yoongi không trách được. Nếu em phải sống trong một cái chuồng lợn như thế này, em cũng sẽ nóng lòng để được thoát khỏi đây.

"Em chỉ cần phải đợi thôi," Yoongi kết luận, lấy ra một chiếc quần thể thao sọc đỏ và nhăn mũi, "Chà, mình cũng không biết ăn diện luôn." Em lầm bầm, lấy ra một chiếc áo thun lớn hơn hai cỡ so với mình.

"Về sau có rất nhiều chuyện thay đổi nhỉ?" Namjoon nói trong lúc chờ Yoongi thay đồ, "Em có giữ được tóc của mình không?" Gã hỏi, dùng một tay đụng đụng mái tóc, dù là hỏi thật lòng hoặc không nên nói ra.

Yoongi khịt mũi, đặt mấy bộ đồ ngủ thành một đống xuống giường. "Chắc rồi Joonie." Em trìu mến lắc đầu, bản thân không nhận thức được sự im lặng dội lên trong phòng.

"..Joonie?" Namjoon thắc mắc cái biệt danh.

"Joonie," Hoseok khoái chí lặp lại, "Dễ thương thật đấy. Kể từ bây giờ chú em sẽ là Joonie."

Yoongi trở nên cứng nhắc, không nhận ra mình đã gọi cho Namjoon quá khứ bằng cái tên mà gã chưa có trước đó. "Xin lỗi." Em nói.

"Không sao đâu," Namjoon gõ hai tay vào nhau, "Trước đó em muốn hỏi rồi, nhưng mà ừm, em không nghĩ là mình nên làm thế..."

"Hửm?" Yoongi quay sang đối mặt họ, "Hỏi cái gì?"

Namjoon nhìn vào bất cứ nơi nào ngoài em, "Ừm, chính xác thì mối quan hệ của chúng ta, trong ờm, tương lai là gì?" Gã lên tiếng.

Yoongi thở ra từ từ, cắn môi dưới, "Ồ, phải rồi, ừm, anh không nghĩ mình nên nói trước tương lai cho bất kỳ ai trong nhóm nghe," Em cố cười trừ, "Em biết đấy, mấy thứ kiểu vậy sẽ thay đổi vài chuyện. Xin lỗi vì đã gọi em thế nhé," Em phẩy tay, "Chuyện đó xảy không tái phạm nữa đâu, ờm, không phải là anh sẽ ở lại đây đâu, nhưng em cũng hiểu ý anh rồi đấy." Được rồi, một cách ô kê trong việc khiến mọi thứ trở nên khó xử, em nghĩ. Nói cho họ biết trọng điểm mối quan hệ của cả nhóm trong tương lai có thể sẽ khiến họ sốc, bởi họ còn quá trẻ, thậm chí là còn chưa bắt đầu nghĩ về em theo cách đó, theo như em biết.

"Không à, phải rồi, em hiểu mà." Namjoon cố gắng cứu vãn tình hình. Một khoảng lặng nữa dừng lại và Yoongi ước nó không thành ra thế này.

"Chà," Hoseok chống hai tay lên hông, "Em hy vọng Yoongi hyung của chúng ta sẽ có khoảng thời gian vui vẻ hơn chúng ta, dù anh ấy có đang ở đâu đi chăng nữa."

"Mệt quá đi mất." Yoongi rên rỉ, ngã vật ra sàn như cái xác không hồn.

"Anh chỉ mới học xong đoạn đầu thôi mà," Hoseok cười, "Sức chịu đựng của anh so với ngày xưa rõ ràng đã tốt hơn nhiều." Hắn bình luận.

Yoongi kìm lại cái bĩu môi dữ dội của mình, "Anh của tương lai điên thật rồi khi có thể làm được hết toàn bộ mấy cái vũ đạo chết dẫm này." Em chưa từng lên tiếng về cái suy nghĩ bỏ cuộc thường xuyên hiện diện trong đầu mình, trước cả khi họ bắt đầu. Thảy chỉ là nghi ngờ bản thân, và lời nói dối về việc em không cần phải nhảy quá nhiều, nhưng đồng thời em cũng không biết liệu có một ngày mình sẽ cho họ biết hay không. Rõ ràng, em sẽ không bao giờ quyết định bỏ cuộc nếu họ cùng nhau có tương lai như thế này. "Khó quá." Em thở dài, "Anh không hiểu tại sao mọi người có thể làm hết được nữa." Em thành thật nói.

"Cái gì cũng cần thời gian để làm quen," Taehyung giải thích, hắn dựa vào tường nhìn ba người tập nhảy bài No More Dream, "Đừng lo, rồi sẽ dễ dàng hơn thôi, em nói thật."

"Ừm." Yoongi ngồi dậy, bắt chéo chân, "Ít nhất anh cũng học được đoạn đầu rồi nhỉ. Lúc ở, ờ - nhà... anh không học được đoạn đó. Chắc là vậy... anh không biết nữa..." Em nhìn chằm chằm đôi giày bẩn của mình, gót giày những muốn rách toạc. Em chưa có cơ hội xem thử tủ đồ của mình, nhưng em hy vọng nó được chất đầy bởi những đôi giày đẹp đắt tiền, thứ sẽ không bị rác toạc hoặc là đồ cũ.

"Hyung không thể cứ thế bỏ cuộc được," Jungkook nói, đứng dậy, "Anh cần phải học hết để được debut." Nó chìa một tay ra và Yoongi nhìn chằm chằm bàn tay ấy, cân nhắc trong đầu xem nên làm gì. Em nắm lấy bàn tay maknae, để nó kéo em đứng dậy - không hề chật vật chút nào, em để ý. "Em cũng sẽ giúp anh, được chứ? Với ba người bọn em hướng dẫn cho anh các động tác, chẳng mấy chốc anh sẽ học được hết thôi!" Nó mỉm cười rạng rỡ, và vâng, vẫn là nụ cười ấy, ngoại trừ nó không còn ngại ngùng nữa, toàn bộ sự bất an lúc nhỏ của thằng bé đều đã tan biến. Đây là Jungkook sao? Là Jungkook của em? Chàng trai mà em cùng với các thành viên sẽ nuôi nấng và chứng kiến nó lớn lên thành một người đàn ông đứng đây sao? Yoongi thực sự muốn trông thấy điều đó.

"Em bao nhiêu tuổi?" Em hỏi thay vì trả lời nó về chuyện vũ đạo. Ngay cả khi em có thể làm được những động tác đơn giản, em cũng đã quá phân tâm để mà thử.

Khuôn miệng Jungkook khẽ co thành dáng 'o', không nghĩ là sẽ nhận được một câu hỏi bất chợt, "Hai mươi mốt." Nó đáp, nghĩ rằng Yoongi tò mò chuyện này thật dễ thường làm sao.

Yoongi mở to mắt, sửng sốt vì điều đó, "Ồ wow... Anh lớn hơn em," Em nghiêng đầu, ngước lên nhìn nó, "Vậy là em nên gọi anh là hyung nhỉ?" Rõ là em chỉ trêu thôi, đùa vui một tí, bởi vì về cơ bản thì đúng là vậy, các thành viên này lớn tuổi hơn em.

Điều đó dường như khiến mọi thứ trong căn phòng ngưng đọng, Jungkook trông như bị hỏng hóc đâu đó cho đến khi nắm lấy cánh tay của Yoongi, "L-Làm ơn nói lại lần nữa đi!"

"C-cái gì cơ?" Yoongi rụt lại, lùi đi khỏi người nó.

"Anh nữa!" Taehyung chạy về phía họ, "Gọi anh là hyung luôn đi! Anh hai mươi ba!"

"Nói Jimin hyung nào!" Bạn đoán xem, Jimin đã ở bên cạnh em, cố gắng đẩy Jungkook đi.

"Anh - anh, anh-" Yoongi không thể tìm được từ thích hợp, không mong đợi phản ứng này từ họ. Họ thực sự muốn được gọi là hyung? Jungkook thì còn hiểu được, nhưng hai người kia đã là hyung rồi. Có phải em là người mà họ muốn được gọi là hyung không? Tại sao? "Ừm," em cố gắng lên tiếng và những người khác ngậm miệng lại để lắng nghe một cách mãnh liệt như thể em sẽ thốt lên từ 'hyung' bất cứ lúc nào, "Mối quan hệ của chúng ta trong tương lai là gì thế?" Em không nhịn được mà hỏi.

Bàn tay siết lấy em của Jungkook nhẹ đi và nó buông em ra, hai người kia cũng lùi lại một bước. Không ai trong số họ trông giống như muốn trả lời.

"Đoán xem?" Seokjin hỏi từ phía bên kia phòng, nơi anh và Namjoon đang quan sát. Anh nhướng hàng chân mày rậm, gửi cho Yoongi một nụ cười hoàn hảo như đang trêu chọc em.

Yoongi không biết tại sao nhưng em có thể cảm thấy mặt mình ửng hồng, giống như trong sâu thẳm em đã biết đáp án cho câu hỏi của chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top