ZingTruyen.Top

All CP TNT + TF gia tộc

[Văn Chu] Em cũng thích anh!

sungyoung07

Tác giả: https://justindaisy818.lofter.com/

Cảnh báo OOC! ! ! 

Tác giả đã đề xuất BGM

=> Truyện ngọt, HE. Ngồi dịch mà tui quắn quéo cả lên. (Bản dịch không sát với bản gốc, chỉ đáp ứng 70%).

========================

00

"Điều may mắn nhất đối với anh là được gặp em"

01

Lưu Diệu Văn và các anh đang chơi đùa trong ký túc xá thì điện thoại đều để trên bàn, đang vui vẻ thì nghe tiếng chuông điện thoại họ quay đầu lại để xem điện thoại của ai, mọi người đều nhìn lại Lưu Diệu Văn, đó là điện thoại của Lưu Diệu Văn.

"Có điện thoại kìa, mau đi trả lời điện thoại."

Lưu Diệu Văn đi lấy điện thoại di động, nhưng anh không thể nhận điện thoại ngay, đừng hỏi tại sao, bởi vì các anh trai đã nhanh tay lấy chúng.

"Ai? Sư đệ nào?"

"Chu Chí Hâm sư đệ "

—Nội dung cuộc đối thoại như sau -

"Xin chào sư huynh"

"Xin chào"

"Uh, cuối năm có một sân khấu kết hợp, em muốn mời sư huynh cùng em hoàn thành sân khấu này, có được không?"

"Được rồi, loại sân khấu nào?"

"Là một sân khấu tốt."

"Thực ra em không cần gọi anh là sư huynh, em cứ gọi anh là Văn ca."

"Được."

"Văn ca."

Có quỷ mới biết được mặt anh đỏ đến mức nào khi anh nghe thấy giọng sữa của Chu Chí Hâm ở đầu dây bên kia gọi anh một tiếng "Văn ca".

"Văn ca, ngày mai em sẽ nói chuyện với anh cụ thể chi tiết."

"Được rồi, tạm biệt"

"Tạm biệt Lưu Văn."

-cuộc gọi kết thúc-

Tô Tân Hạo đang uống nước thì nhìn thấy vẻ xấu hổ của Chu Chí Hâm, cậu ta trước dáng vẻ của cậu bạn mình mà phun ra toàn bộ nước ra sàn.

—Và phía bên kia—

"Lưu Diệu Văn, em đã làm gì để sư đệ có thể nhìn trúng em vậy?" Đinh Trình Hâm châm chọc.

"Có lẽ do em quá đẹp trai."

"Cắt."

"Thôi, hết rồi, anh đi ngủ đây."

Hạ Tuấn Lâm lên tiếng, thứ nhất là để ngăn họ lại đặt câu hỏi cho Lưu Diệu Văn và thứ hai là không muốn nghe Lưu Diệu Văn ba hoa, tự luyến một lần nữa.

Sau khi Hạ Tuấn Lâm nói xong, năm người còn lại lấy đồ của mình và lần lượt rời đi.

02

Lưu Diệu Văn trở về ký túc xá, nằm trên giường không thể ngủ được vì phấn khích, bởi vì hai người họ hầu như không gặp nhau kể từ hội thao mùa hè, Lưu Diệu Văn và Chu Chí Hâm cũng có thể nói là yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên .

Trong Thế vận hội mùa hè, Chu Chí Hâm đứng bên cạnh Lưu Diệu Văn và nhẹ nhàng kéo góc áo của Lưu Diệu Văn, hỏi anh bằng một giọng nói mà chỉ hai người họ có thể nghe thấy.

"Sư huynh, anh có thể bảo vệ em một lúc được không?"

Lưu Diệu Văn liếc nhìn chiếc thìa nhỏ đã bị hỏng của Chu Chí Hâm không thể làm gì được. Anh thực sự chết lặng, nhưng Lưu Diệu Văn là học sinh trung học năm thứ hai, anh nói "OK" với giọng rất tự hào.

Lưu Diệu Văn nghĩ tới đó rồi ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy đã là sáu giờ rưỡi sáng, sau khi tắm rửa thay quần áo xong, anh ngồi trên giường chơi điện thoại cho đến khi Chu Chí Hâm gửi cho anh một tin nhắn WeChat.

🧀: Văn ca, lát nữa em đến phòng tập gặp anh, anh ở phòng tập nào vậy?

🐺: Đến đây, anh đang ở trong phòng tập của gen hai.

🧀: Được.

Lưu Diệu Văn và Chu Chí Hâm xuất phát đi đến phòng tập mà bọn họ hẹn gặp nhau. Không có gì ngạc nhiên khi tất cả sư huynh ngoại trừ Lưu Diệu Văn đều ở đó, nhưng họ không tập mà chỉ ngồi trên mặt đất nói chuyện phiếm.

"Ừ, Lưu Diệu Văn Nhi, cuối cùng thì cậu cũng đến phòng tập"

"Ừm, em có hẹn với Chu Chí Hâm gặp nhau ở đây."

Lưu Diệu Văn vẫn đứng ở cửa nói chuyện với họ, nhưng anh để ý phía sau mà có người va vào, Lưu Diệu Văn quay nhìn lại thì ra là Chu Chí Hâm.

Còn Chu Chí Hâm vì đang trả lời tin nhắn nên không để ý Lưu Diệu Văn đang đứng ở lối vào phòng tập và đâm vào lưng anh.

"Em đi dạo đấy à?"

"Hả? Xin lỗi sư huynh, anh có sao không?"

"Phốc! Là em, mà không phải anh. Anh hỏi em làm sao vậy, em thật sự sẽ không bị ngốc chứ?"

Hạ Tuấn Lâm trong phòng tập không thể chịu đựng được nữa mà nói: "Lưu Diệu Văn, đừng có chọc ghẹo sư đệ nữa, mời vào đi!"

"Đúng."

Lưu Diệu Văn kéo Chu Chí Hâm vào phòng tập và ngồi với sáu người họ, không khí đầy ngượng ngùng, Đinh Trình Hâm đã phá vỡ sự ngượng ngùng này trước.

"Ơ, Chu Chí Hâm, sao anh lại rủ Lưu Diệu Văn nhảy với em?"

"Bởi vì em thích anh..."

"Phụt!"

Tống Á Hiên đang uống nước bên cạnh, không thể kìm lại mà phun ra, anh ta nhắm khá chính xác phun tất cả vào mặt Lưu Diệu Văn.

"E hèm, cậu thích vị học sinh cấp 2 này?"

"Bởi vì em thích sự quyến rũ trên sân khấu của anh ấy"

Như cậu ấy nói sẽ bàn chi tiết, cậu đưa giấy tờ cho Lưu Diệu Văn, sau đó staff gửi một tin nhắn cho Chu Chí Hâm. Đó là nội dung sân khấu của hai người họ. Chu Chí Hâm nhìn vào màn hình điện thoại một cách nghiêm túc và tiếp tục nhìn chằm chằm.

Bảy người còn lại đương nhiên nhận thức được điều đó, họ chạy đến bên Chu Chí Hâm, và sau đó ... tất cả đều đang nhìn chằm chằm.

"Sân khấu tình nhân!"

"Chà!"

"Vâng vâng!"

03

Chu Chí Hâm vẫn còn ngạc nhiên và vẫn nhìn chằm chằm, nhưng Lưu Diệu Văn cũng bị đóng băng bên cạnh Chu Chí Hâm.

"Mã ca, hai người này ngốc sao?"

"Hả, nên nói như thế nào, chuyện này làm sao có thể không hiểu được."

"Ha ha ha ha"

=============================

Lưu Diệu Văn cùng Chu Chí Hâm đi luyện tập. Lần trước đụng phải Chu Chí Hâm, lần này hai người đều đi chậm lại, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết ta muốn cái gì, còn chưa kịp nói chuyện, đã bị giáo viên vũ đạo phát hiện và bắt đi khởi động rồi.

Điệu nhảy đầu tiên là múa đơn ca, đối với cả hai người đều được, nhưng điệu thứ hai có chút phiền phức. Bắt đầu bằng động tác đánh ngực, nhưng mà Chu Chí Hâm học đến đây không thể thích ứng được, cậu cảm thấy cả người cứng ngắc, hãy nói đây không phải là một sai lầm.

"Chu Chí Hâm, các ngươi không có chuyện gì chứ? Chỉ cần đừng quá cứng ngắc trong động tác đánh vào ngực, nếu không muốn dàn dựng của bài nhảy sẽ không còn thu hút."

"Xin lỗi thầy, em đi vệ sinh." Thầy chưa kịp nói gì thì Chu Chí Hâm đã chạy mất.

"Cái này, thầy ơi, em cũng đi vệ sinh."

Chu Chí Hâm đứng trước bồn rửa mặt, đôi mắt đang khóc đỏ hoe, đang tự trách bản thân và luôn tự mắng bản thân, rõ ràng là mời các tiền bối cùng nhau hoàn thành sân khấu, nhưng cậu lại mắc lỗi, sao cậu lại vô dụng như vậy?

Đột nhiên Chu Chí Hâm cảm giác được có người từ phía sau ôm lấy mình, cả người run lên, hơi quay lại thì phát hiện đó là Lưu Diệu Văn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Anh à, có phải em đặc biệt ngốc không, anh có muốn rời đi không?"

"Tại sao em nói như vậy?"

"Bởi vì đó rõ ràng là sân khấu mà em đi tìm anh, nhưng em lại luôn mắc sai lầm"

Lưu Diệu Văn xoay người Chu Chí Hâm quay về phía chính mình, "Đừng nói như vậy, em nhảy rất tốt, thả lỏng ra nào, biết không? Đừng luôn nói rằng bản thân em ngu ngốc, cũng đừng luôn tự trách mình... như vậy anh sẽ đau lắm."

04

Lưu Diệu Văn không dám nói quá lớn câu cuối cùng, thứ nhất là anh ấy sợ Chu Chí Hâm nghe thấy, thứ hai anh sợ rằng cậu sẽ ghét anh. Lưu Diệu Văn đã nhìn chằm chằm vào môi Chu Chí Hâm từ lúc nãy. Đôi môi ấy mỏng rất đẹp, vừa rồi đang ở trong phòng tập để ngăn không cho bản thân không khóc, Chu Chí Hâm cắn chặt mình, bây giờ môi cậu đã đỏ hết.

"Anh hôn em được không?"

"Đồng ý?"

"Em không trả lời, anh xem như em chấp nhận."

Trước khi Chu Chí Hâm có thể trả lời, Lưu Diệu Văn đã hôn cậu. Môi của Chu Chí Hâm rất mềm, giống như kẹo bông. Lưu Diệu Văn cảm giác như đang ăn một viên kẹo bông trong miệng. Anh hôn khoảng năm phút cho đến khi Chu Chí Hâm không thở được, anh mới buông cậu ra.

Chu Chí Hâm hơi thở hổn hển, Lưu Diệu Văn nhìn Chu Chí Hâm như thế này, thật đáng yêu, sau đó anh lại hôn Chu Chí Hâm một lần nữa.

"Đi thôi, anh đưa em về."

"Được."

Sau khi trở lại phòng tập, Chu Chí Hâm rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều so với trước khi cậu nhảy "Trouble Maker", không biết có phải vì nụ hôn của Lưu Diệu Văn hay không.

Ngay sau đó vài ngày, buổi biểu diễn "Trùng Phùng" đã đến, Chu Chí Hâm có một cảm giác khác khi ở trên sân khấu và trong phòng tập, sau khi hai người bước xuống, tiền bối bước đến và nói với họ: "Tốt, tốt lắm" nhưng Lưu Diệu Văn không quan tâm lắm, và trực tiếp kéo Chu Chí Hâm đến một góc khuất của cánh gà.

"Vừa rồi em đã làm rất tốt."

"Cảm ơn sư huynh đã khen."

"Không phải anh nói em gọi anh là Văn ca sao? Anh sao lại trở thành sư huynh rồi?"

"Được."

"Văn ca."

Lưu Diệu Văn nhìn Chu Chí Hâm, vành tai của cậu vẫn còn hơi đỏ sau khi nhảy, mồ hôi trên trán cậu, nhưng Chu Chí Hâm như vậy có vẻ đặc biệt hấp dẫn. Lưu Diệu Văn không kìm được mà hôn một lần nữa. Nụ hôn này kéo dài khoảng mười phút.

"Chu Chí Hâm, anh thích em, làm người yêu của anh, OK?"

05

Chu Chí Hâm bối rối trước lời tỏ tình đột ngột của Lưu Diệu Văn, cậu vẫn còn đang choáng váng sau nụ hôn. Lưu Diệu Văn thấy Chu Chí Hâm không trả lời mình, nghĩ rằng Chu Chí Hâm sẽ từ chối mình, khi anh chuẩn bị rời đi, Chu Chí Hâm vòng tay qua cổ và hơi nhón chân lên.

"Được rồi, em hứa sẽ làm bạn trai của anh vì em cũng thích anh."

Tình cảm của Chu Chí Hâm dành cho Lưu Diệu Văn có thể là tình yêu sét đánh, có thể là vì tình yêu lâu dài, hoặc có thể là vì nụ hôn.

Lưu Diệu Văn ôm eo Chu Chí Hâm bằng tay trái, đặt tay phải lên cổ Chu Chí Hâm và hôn Chu Chí Hâm. Hai người ôm và hôn Chu Chí Hâm ở một góc trong hậu trường.

06

"Tôi may mắn nhất là người tôi thích cũng thích tôi"

--KẾT THÚC—

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top