ZingTruyen.biz

Abo Nomin Un Baiser

La Chí Thành ngay sau hôm lăn lộn với chú Đế Nỗ một ngày đã được ba Tại Dân mang gấp đến trường mẫu giáo. Cuộc sống của hai ba con không có gì thay đổi quá nhiều, chỉ trừ việc khi La Tại Dân bận thì sẽ gửi xuống nhà Hoàng Nhân Tuấn để cho bé chơi cùng Trịnh Thành Xán. Hoặc bé sẽ tự biết rằng ba chuẩn bị đi liền sang ngay nhà Lý Đế Nỗ. Công việc của phóng viên hiện trường khá vất vả, thường xuyên phải có mặt sẵn sàng, chờ đợi cả một ngày dài để lấy được tin và phỏng vấn. Có những hôm La Tại Dân đi hai, ba ngày mới trở về, đã cố ý gửi con cho Lý Đông Hách hoặc Hoàng Nhân Tuấn nhưng vẫn không hiểu sao khi đón bé về thì lại là nhà của Lý Đế Nỗ. La Tại Dân chưa từng bước chân vào nhà của Lý Đế Nỗ, tất nhiên sẽ không biết điều gì trong căn nhà ấy khiến con mình thích thú tới vậy. Cậu rất tò mò nhưng lại nhớ tới lời nói của người kia, một omega độc thân lại ngỏ ý muốn vào nhà một alpha độc thân, đúng là không sợ chết.






- Chí Thành hôm nay muốn ăn gì nào?

Lý Đế Nỗ dắt tay La Chí Thành về từ trường mẫu giáo, La Tại Dân lại bận rộn nữa rồi. Lý Đế Nỗ không biết tại sao, nhưng dường như La Chí Thành đang dần dần trở thành một thói quen của anh. Đưa bé đi học buổi sáng và đón bé trở về vào buổi chiều, giúp bé tắm rửa và ăn uống. Lý Đông Hách thắc mắc ngàn vạn lần con trai của La Tại Dân mà Lý Đế Nỗ cứ chăm sóc như con trai của mình vậy. Rõ là hai người không thân quen gì nhau, hai ba con La Tại Dân mới chuyển đến đây gần hai tháng thôi, vậy mà tần suất Lý Đông Hách gặp La Chí Thành ở cùng Lý Đế Nỗ còn nhiều hơn ba bé. Lý Đế Nỗ nghe vậy cũng chỉ nhún vai cười, anh thích bé là một chuyện, mà La Chí Thành cũng cực kì yêu quý anh nữa. Trịnh Thành Xán biết chú Đế Nỗ từ hồi mới lọt lòng, mà còn không được nhiều đãi ngộ tốt như La Chí Thành.

- Cháu muốn ăn cơm ba nấu.

La Chí Thành xụ mặt, bé có chút nhơ nhớ ba rồi. Mặc dù chú Đế Nỗ rất tốt nhưng chú nấu ăn dở tệ, hai chú cháu gần như là gọi đồ ăn bên ngoài về.

- Nhưng ba rất bận, phải làm sao bây giờ?

- Vậy cháu đành ăn tạm cơm chú nấu vậy.

Nhìn La Chí Thành thở dài mà Lý Đế Nỗ phì cười, trông cứ như một ông cụ non vậy.

- Tối nay xuống nhà chú Đông Hách ăn ké được không?



Lý Đế Nỗ nói là vậy nhưng anh chỉ đưa La Chí Thành vào nhà Lý Đông Hách rồi vội vàng đi luôn. Hôm nay Lý Đế Nỗ có hẹn với hai người anh trai ăn tối tại nhà hàng anh đang sở hữu. Lý Đế Nỗ hai mươi tám năm sống trên đời không sợ ba cũng không sợ mẹ, hai người duy nhất có thể khiến anh sợ hãi chính là hai người anh trai của mình.

- Sao chú mày cứ lề mề quá vậy?

Lý Mã Khắc trông thấy Lý Đế Nỗ liền bắt đầu cằn nhằn. Thức ăn trên bàn đã được dọn sẵn, Lý Thái Dung ngồi nghịch điện thoại, đối diện là Lý Mã Khắc với vẻ mặt mất kiên nhẫn. Lý Đế Nỗ cười trừ rồi kéo ghế ngồi xuống.

- Em có chút chuyện.

- Chuyện gì? Việc công ty thì không thèm nhúng một ngón tay, cũng chỉ phải quản lý vài ba toà nhà cùng hai nhà hàng mà còn kêu bận rộn.

- Anh nghĩ em nhàn hạ lắm hả? Quản lý cũng đâu có dễ dàng gì.

- Vẫn còn cãi cơ đấy. Nói là quản lý nhưng mà một tháng chú đến nhà hàng được mấy lần?

- Thôi được rồi, gọi hai đứa ra đây đâu phải để cãi nhau.

Lý Thái Dung thở dài. Lần nào cũng vậy, Lý Mã Khắc và Lý Đế Nỗ lần nào gặp mặt cũng đều tị nạnh nhau. Công ty nhà họ là công ty gia đình, cha truyền con nối. Ba Lý ngay từ đầu đã có dự định để lại công ty cho ba anh em thay nhau quản lý. Nhưng ngặt một nỗi không ai muốn làm công việc này cả, thi nhau đùn đẩy trách nhiệm. Lý Thái Dung xui xẻo vì làm con trai cả, cũng không còn cách nào đành tiếp quản công ty trước với vị trí Chủ tịch. Còn lại Lý Mã Khắc cùng Lý Đế Nỗ cùng chức vụ CEO, hai người đẩy qua đẩy lại cả năm trời, cuối cùng người phải nhận lấy vẫn là Lý Mã Khắc. Lý Đế Nỗ cũng không phải là ngồi ở nhà chờ hai anh kiếm tiền rồi gửi tới cho mình tiêu sài, anh chơi chứng khoán, mở một nhà hàng lấy danh tiếng của công ty gia đình rồi dần dần có lợi nhuận, kiếm tiền thu mua thêm vài toà nhà. Nói Lý Đế Nỗ ngồi ở nhà rung đùi ra tiền cũng không sai, vì mọi việc quản lý hay tiền bạc thu chi đều do cấp dưới của anh xử lý.

- Mã Khắc với Đông Hách thế nào rồi?

Lý Thái Dung hỏi chuyện. Đáp lại anh chỉ là cái lắc đầu buồn bã của Lý Mã Khắc.

- Em ấy vẫn nhất quyết không chịu dọn tới ở cùng em, nói công việc bận rộn rồi là nhà em cách xa toà soạn quá.

- Có vậy mà anh chiến tranh lạnh với cậu ấy hai tháng? Lý Mã Khắc sao anh ngây thơ quá vậy? Làm thế chỉ có anh là người thiệt thôi. Lý Đông Hách sống vui vẻ lắm.

Lý Thái Dung có cảm giác Lý Đế Nỗ dạo này đang rất hạnh phúc, không đâu tự dưng chọc vào nỗi đau của Lý Mã Khắc, không sợ có ngày Lý Mã Khắc bỏ trốn rồi cái vị trí CEO kia Lý Đế Nỗ phải tiếp quản à? Hay thằng nhóc này có người yêu rồi?

Lý Đế Nỗ cảm giác có ánh mắt của Lý Thái Dung đang nhìn chằm chằm mình, nhìn lại anh rồi nhún vai tỏ vẻ em không có bí mật gì hết. Rồi anh nhìn sang Lý Mã Khắc đang sầu đau vì câu anh vừa nói mà không ngừng uống rượu, cũng không ngăn cản. Lý Đế Nỗ nhìn đĩa thức ăn bày món cá hấp ở trên bàn, đưa tay xắn một miếng rồi bỏ vào miệng. Quả nhiên, vẫn là không ngon bằng người kia nấu. Lý Đế Nỗ cười khổ, chỉ là ăn cơm người ta nấu một lần thôi, vậy mà sau hôm ấy tất cả các món ăn khác đều không vừa miệng anh nữa. Cho dù là đầu bếp của nhà hàng mình, đã được tuyển chọn vô cùng kĩ lưỡng cũng không thể sánh được với cơm nhà. Hôm nào đó phải về thăm ba mẹ thôi, anh không tin là La Tại Dân nấu ăn ngon hơn cả mẹ anh. Lý Thái Dung sau khi kết thúc cuộc điện thoại từ người bạn đời của mình, cẩn thận quan sát biểu cảm trên gương mặt của Lý Đế Nỗ. Kì quái, thằng bé này đâu có thích ăn cá hấp.

Hai anh em Lý Thái Dung và Lý Đế Nỗ vô cùng có trách nhiệm, bỏ lại một mình Lý Mã Khắc ở nhà hàng rồi nhà ai về nhà nấy. Lý Đế Nỗ lên xe, gọi điện thoại cho Lý Đông Hách nói gửi La Chí Thành xuống ngủ nhà Hoàng Nhân Tuấn, còn dặn cậu tới nhà hàng của anh đón khách quý về chăm sóc, người ta say mà không cho ai đụng vào chỉ gọi tên một mình Lý Đông Hách. Liếc nhìn đồng hồ cũng đã hơn mười một giờ, giờ này La Chí Thành chắc cũng đã ngủ nên Lý Đế Nỗ cũng không vội, vừa lái xe vừa hạ cửa kính hóng gió.

Lý Đế Nỗ lái xe xuống hầm, đột nhiên có một mùi hương ngọt ngào xộc vào mũi anh. Anh cẩn thận ngửi ngửi một chút liền nhận ra ngay là mùi mứt đào chunky. Lý Đế Nỗ không dám chậm chạp, nhanh chóng đỗ xe rồi chạy đi theo hướng mùi hương để tìm kiếm. Mùi tin tức tố nồng nặc như vậy, anh đoán tám chín phần là đang tới kỳ phát tình. Hầm để xe vắng lặng, Lý Đế Nỗ chạy khắp nơi cũng không thể tìm thấy La Tại Dân. Anh thở dài, tháo miếng dán ức chế sau gáy xuống, mùi gỗ đàn hương nhàn nhạt toả ra trong không khí. Lý Đế Nỗ đang dần trở nên mất tỉnh táo vì mùi mứt đào chunky càng ngày càng nồng đậm, lồng ngực anh phập phồng, không còn cách nào khác chỉ có thể phóng thêm tin tức tố của mình. Mùi mứt đào cùng gỗ đàn hương hoà quyện vào nhau, hầm để xe rộng lớn nhanh chóng ngập tràn hai mùi tin tức tố. Lý Đế Nỗ thở gấp, anh cố hết sức quan sát xung quanh, đột nhiên nghe thấy tiếng hổn hển. La Tại Dân sau một hồi gắng gượng liền không thể chịu nổi, mùi gỗ đàn hương làm cho gáy cậu đã nóng càng trở nên bỏng rát. Tiếng thút thít nhẹ nhàng vang lên, tiếp theo sau là tiếng một người ngã bịch xuống đất. Lý Đế Nỗ vội vàng chạy tới nơi phát ra tiếng động, thấy La Tại Dân đang cong mình lại, mồ hôi làm mái tóc đen ướt nhẹp. Anh nhẹ nhàng tới gần, cơ thể La Tại Dân nóng đến bỏng tay, hàng mi cong đẫm nước mắt. Lý Đế Nỗ ngây người, thực sự quá xinh đẹp. La Tại Dân dùng chút ý thức ít ỏi của mình ngẩng đầu lên, gương mặt Lý Đế Nỗ mờ mờ trước mắt cậu. Cậu gắng gượng ngồi dậy, bàn tay bắt được ống tay áo của Lý Đế Nỗ liền nắm chặt, kéo anh vòng qua ôm lấy mình. Lý Đế Nỗ nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, nhìn omega mềm oặt trong lòng mình không ngừng cọ tới cọ lui, anh biết mình không ổn. La Tại Dân không nói gì, chỉ có tiếng thút thít vang lên rất nhỏ. Ánh mắt Lý Đế Nỗ dừng lại ở gáy La Tại Dân, vừa trắng vừa mềm mại khiến anh rất muốn chạm vào đó, cắn một ngụm.

Mùi tin tức tố của Lý Đế Nỗ khiến La Tại Dân cảm thấy bên trong mình nóng như lửa đốt, cậu đang dần mất đi khống chế. Vòng cánh tay qua cổ Lý Đế Nỗ, La Tại Dân dụi mặt vào hõm vai anh thở dốc. Mọi lần tới kỳ phát tình, La Tại Dân đều rất cẩn thận trốn vào một góc tự tìm thuốc ức chế. Cho dù có hương dẫn dụ của alpha khác, cũng không làm cậu mê mệt như mùi gỗ đàn hương của Lý Đế Nỗ. La Tại Dân bắt đầu sợ hãi, nhưng cậu không thể nói được gì, cậu sợ khi mở miệng ra sẽ nói điều khiến cả hai người phải hối hận.

- Cậu có thể đứng lên được không?

La Tại Dân lắc đầu, càng vùi sâu mặt mình vào vai Lý Đế Nỗ. Lý Đế Nỗ ôm La Tại Dân đứng dậy, đi vào trong thang máy. Giờ này cũng không còn hiệu thuốc nào mở cửa, Lý Đế Nỗ cùng La Tại Dân ở trong thang máy, mùi tin tức tố của hai người quấn quít lấy nhau càng khiến cả hai thở dốc hơn trước.

- Trong nhà còn thuốc ức chế không?

- Lý Đế Nỗ, hay là anh đánh dấu tôi đi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz