ZingTruyen.Asia

[ 𝕬𝖑𝖑𝖁𝖎𝖊𝖙𝖓𝖆𝖒 ] 𝕷ạ𝖈 𝕼𝖚𝖆𝖓

Chap 7

Juliet_277

Một buổi sáng nọ, khi cậu đã thức giấc, tận hưởng cảm giác bản thân bị ăn mòn và héo úa. Trời thật xám xịt.

Bỗng có tiếng mở cửa phòng bệnh, ai vậy nhỉ?

Cậu ngước nhìn người nọ, à, là Ly. Bình thường buổi sớm như vậy thì Ly thường không đến, cô ấy thường thức đêm và ngủ vào buổi sáng hoặc chiều.

"Ly, có chuyện gì sao?"

Cậu hỏi cô ấy, nhìn cô có vẻ rất vui. Nói như vậy thì hơi đau lòng chứ, Cô ấy nhìn thấy mình như vậy, bộ vui lắm sao?

Không, có lẽ cô ấy chỉ muốn an ủi mình và lan tỏa sự tích cực, chứ chăm sóc người bệnh mà nhìn buồn bã cũng không nên, nhất là với người sắp chết, ví dụ như cậu này.

"Việt, biết sao không?" - Cô ấy cười nhẹ rồi hỏi cậu

"Có gì sao?"

"Chúc mừng! Bạn đã quay vào ô được sống tiếp, có người đã chấp nhận hiến tim cho bạn đấy!"

Cậu đơ người ra một lúc, được sống tiếp ? Vây là, cậu vẫn sống sao, vẫn chưa chết sao?

Cậu cảm nhận được hai luồng cảm xúc trong mình, nó khác nhau hoàn toàn. 

Một hững hờ, rõ ràng là không muốn tồn tại nữa, bản thân đã chịu quá nhiều tổn thương rồi,  cũng chẳng ảnh hưởng đến ai, ước mơ của cậu, Ly có thể viết tiếp cơ mà? Đứa trẻ đó trong cậu chỉ muốn cuộn mình lại, rồi lặng lẽ biến mất, với những nỗi buồn chẳng thể nào có thể giải tỏa, với những khát khao không thể nào thực hiện, với những ước mơ bé nhỏ, chứa chan hi vọng, mà nó biết bản thân thật khó vươn đến chúng. Đứa trẻ nó muốn biến mất với nụ cười trên môi, vì nếu nó không còn nữa, nó cũng không hối hận, nó tuy chưa trải nghiệm đủ nhiều đời này, nhưng nó đã sống rất vui vẻ, nó muốn rời đi ngay lúc này.

"Nếu một mai tôi có bay lên trời, thì người ơi, tôi đã sống rất thảnh thơi

Nếu một mai tôi có đi qua đời, thì người ơi, tôi đã sống rất tuyệt với"

Một đứa lại gào thét, nó quằn quại, nó thét lên "Tớ muốn sống!". Nó muốn tự tay thực hiện ước mơ của mình, muốn trải nghiệm những điều nó chưa từng, muốn sống một cuộc sống dài hơn, với những người nó yêu, với người bạn như người nhà của nó - Ly. Nó biết nó ích kỉ, nhưng nó muốn sống, nó cũng muốn có gia đình cho mình, nó cũng muốn được yêu thương như bao đứa trẻ khác. Khao khát lúc này của nó tựa một chiếc lò xo bị ép lại với lực mạnh rồi đột ngột bị bỏ ra, lực bật thật sự rất lớn. Nó vẫn còn muốn sống, nó muốn được ăn cơm với gia đình, như những gì nó đã từng.

Cuối cùng, vì cậu là người tham lam mà, cậu nghĩ mình nên vui vẻ khi được sống tiếp.

Vậy là cậu lại bật khóc, khóc vì vui mừng, cậu đã ôm lấy người bạn thân của cậu, cậu nói rằng mình sẽ sống tiếp, mình sẽ tiếp tục thực hiện ước mơ.

Cậu khóc nhỏ, vì cậu hơi mệt rồi. Lần này, cậu như dốc tất cả đau khổ của mình ra bằng đường nước mắt. Ly đã ở đó, nhìn tất cả mọi chuyện diễn ra rồi nở một nụ cười.

Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, tất cả...

__ o O o __

"Bạn hiền, đến khi nào tui phẫu thuật xong, chúng ta cùng đi chơi đâu đó nhé!"

Cậu lí nhí trong cổ họng, càng gần ngày phẫu thuật thì cậu càng yếu, càng mệt mỏi.

"Được, được chứ, nhưng cậu phải khỏe lên thì mới được, đến lúc đó, tớ sẽ dẫn cậu đến một đồi hoa"

Ly ở bên cạnh ân cần xoa đầu cậu, hứa hẹn về điều chắc chắn cậu sẽ thích.

"Chốt vậy nhé, tới muốn đi ngủ..."

Cậu vô lực nói

"Ngủ ngoan, bé con"

Ly cứ như người mẹ, dịu dàng chỉnh lại chăn của cậu, để lên bàn một bó hoa sen và hoa hương dương. Mong cậu ấy sẽ vui vẻ hơn.

"Cố gắng lên nhé,  bé ngoan."

Rồi cô ấy kéo rèm phòng để cho cậu ngủ

__ o O o __

Sau hôm phẫu thuật định mệnh đó, cậu cảm thầy như mình được sống lại, giống như đang chìm sâu trong hũ nước đục ngầu, lại được vớt lên rồi chăm sóc ý. Tựa được sinh ra lần thứ hai.

Cậu ngồi trong phòng bệnh, chờ đợi một người đến, cô ấy đã hứa chắc chắn kia mà!

Rồi cửa cũng mở, cậu vui mừng nói lớn

"Ly, cuối cùng cậu cũng đế-"

Vậy mà người mở cửa lại không phải cô bạn thân nào đó, trời ạ!

"Có vẻ phẫu thuật xong thì em khỏe hẳn nhỉ, nói to được đến thế đấy"

Đó là Việt Hòa, một người "anh trai" của cậu. Câu nói có vẻ bình thường nhưng lại mang hàm ý châm chọc, cho rằng cậu yếu đuối, cũng như là bất lịch sự khi dám nói thế với kẻ bề trên.

Cậu im lặng, hơi cúi xuống, nhỏ giọng nói với anh ta

"Em vô cùng xin lỗi, em tưởng đó là người khác chứ không phải anh"

"Thế là nếu như không phải anh đây thì ai mày cũng nói thế à?"

Tim cậu nứt toác ra, cậu không tin vào tai mình

"Dạ...? Không phải thế..."

Rồi cậu chỉ im lặng, giờ đã cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn lên.

Được như vậy một lúc, cậu mới hỏi đối phương

"Vậy, anh có biết cô gái tên Emilia ở đâu không? Cô ấy đã hẹn với em."

Việt Hòa bất ngờ một lúc, rồi hơi khinh khỉnh hỏi lại cậu

"Vậy tức là mày chưa biết phỏng?"

Lo sợ đang tràn vào tim cậu, cậu đáp lại anh ta, cổ họng hơi nghẹn lại

"Biết, biết gì ạ?"

"Cô bé mà mày nhắc tới đó, là người hiến tim cho mày đấy, đến cả việc đấy còn không biết cơ à? Nó nhờ tao mang bức thư này cho mày đấy"

Cậu chết lặng, nhìn anh ta với đôi mắt ầng ậng nước. Rồi một giọt, hai giọt, cậu lại khóc rồi.

"Vì một câu nói, một con tim đầy vết xước có thể lành lại
Nhưng cũng vì một câu nói, nó ngừng đập"

_Trích, podcast "Có câu nói nào đã từng khiến cậu vỡ vụn chưa?", Vì sao thế nhỉ?_

Anh ta khựng lại một chút, nhìn vào đứa trẻ ngồi trên giường bệnh, nó khóc như thể nó vừa mất đi thứ quan trọng nhất của nó, nó không thể vùng vẫy, không thể bám víu lấy một thứ gì, và cứ thế, nó khóc.

Việt Hòa im lặng, để lại bức thư ở đầu giường, rồi rời đi, bỏ lại cậu một mình trong căn phòng bệnh trống trơn.

Cậu cố gắn nén cơn đau đớn từ tim lại, ôm ngực, ôm chặc nó, rồi ngẩn ngơ ở đấy, chốc chốc lại bật khóc.

Cậu khóc vì cậu đã lấy đi mạng sống của người quan trọng nhất với cậu

Nhưng cậu lại nín vì người ấy không bao giờ muốn thấy cậu khóc nữa, đến khi người đi rồi, người cũng mong cậu vui vẻ.

Cậu run rẩy với lấy bức thư, cầm lên đọc.

Trong đó kẹp một tờ giấy, là giấy xét nghiệm ADN giữa cậu và Ly.

Cậu đọc nó, đọc đi đọc lại nhiều lần, cô ấy chính là người chị song sinh đó của cậu, là gia đình của cậu, là chỗ dựa duy nhất của cậu.

Chưa hết sốc, cậu đọc bức thư. Cô bảo cô cũng có kiếp trước, mà kiếp trước của cô cũng có cậu, lần này cô muốn là người rời đi trước, muốn cậu được sống, được trải nghiệm một kiếp người toàn vẹn.

Cô có lẽ đã biết cậu sẽ tự trách vì cái chết của mình, cũng như khi cô đi rồi thi cậu sẽ không còn lí do lớn nào để sống nữa, nên câu cuối cùng của bức thư 

"Giao lại hết cho em đấy, ước mơ của chúng ta ý. Khi chị đi rồi thì khóc ít thôi, cố tiễn người chị này bằng một nụ cười cho chị vui nhé? Xin lỗi vì đã thất hứa"

Đọc đến đây, cậu cười méo xệch, rồi khóc lớn, vẫn cố gắng cười thật tươi, đó là thứ cuối cùng cậu có thể làm cho chị cậu.

"Em yêu chị... hức... đi thanh thản nhé?"

Cậu vừa khóc, vừa nói, ôm tim rồi tự thủ thỉ. Tiếc là trước khi cô ra đi, cậu đã không nói lời này nhiều hơn, giờ cô đi rồi, cậu lại thấy hối hận.

Thế là, một cậu bé với trái tim đầy nhưng vết xước đã mất đi người quan trọng nhất của mình, từ đây, nó sẽ phải tự cố gắng, lăn lộn trong cuộc sống này, vì không còn ai cạnh nó cả.

Cậu khóc đến kiệt sức rồi thiếp đi, để đôi mắt sưng húp và chiếc gối ướt sũng.

________________________________________________________________________________

Tui hơi bị siêng nha

Pác nào khóc thì đừng trách tui à nhà, vì tui cũng khóc-(((

Bữa trả bài ktr KHTN, cô nuốt mất của tui tận 1 điển, từ 9 thành 8 ạ, may mà bảo thầy sửa kịp

1584 từ

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia