ZingTruyen.Asia

[🥭01][ĐM- EDIT] Trọng Sinh Làm Vợ Trước Cố Chắp Của Nam Chủ

Chương 19: Đi tìm Thẩm Thành nhà cậu

xoaimap

Biên tập: Xoài mập ([email protected])

Trong cơn mưa lớn, hai người đứng dưới mưa, chiếc ô gãy không cản được gió, vết sẹo mấy năm nay không ai muốn nhắc đến bị người khác vạch trần, đau đớn không chịu được.

Đôi mắt Thẩm Đại Sơn đỏ bừng, trên khuôn mặt gầy yếu, già nua của ông ấy cực kỳ đau khổ: “Tôi là tài xế, hôm đó lái xe vì công việc.”
 
Cao Xán lộ ra nụ cười châm chọc: “Công việc?”

“Không phải vì nghe nói Phương Ấu Đình khó sinh, nên tâm lý hoảng loạn đến mức bị tai nạn xe sao.” Cao Xán hung dữ nói: “Ông làm việc ở nhà họ Quý là vì ai đừng tưởng tôi không biết, cho dù ông có thích Phương Ấu Đình thế nào, bà ta cũng là vợ của Quý Viễn Sinh, trong bụng bà ta là con của Quý Viễn Sinh, cho dù có chết, cũng sẽ không thèm nhìn một người tài xế như ông.”

Thẩm Đại Sơn nghẹt thở.

Môi ông ấy run rẩy, muốn lên tiếng phản bác nhưng lại không nói được lời nào.

“Tôi sinh non ở bệnh viện, cơ thể đứa bé yếu ớt sinh bệnh, trong lòng ông lại nhớ đến người phụ nữ khác rồi bị tai nạn xe, dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà.” Cao Xán điên cuồng mắng: “Bà ta đáng chết, ông cũng đáng chết, các người đều chết hết đi.”

Trong không trung xẹt qua một tia sét, bầu trời chợt bừng sáng, người trong mưa như bị màn đêm bao phủ.

Thẩm Đại Sơn giống như bị rút xương, ông ấy cúi đầu nói: “Xin lỗi.”

Cao Xán liên tục cười lạnh.

Thẩm Đại Sơn nghiêng ô về phía bà ta, lên tiếng nói: “Về nhà đi, chuyện tiền thuê nhà, tôi sẽ nghĩ cách.”

Ông ấy yếu thế, dù sao Cao Xán cũng không dây dưa, hai người càng lúc càng xa, mãi đến khi đi đến đầu bên kia của con đường nhỏ, hoàn toàn không thấy bóng người, đợi bọn họ rời đi, có hai người xuất hiện ở trong góc, nếu nhìn kỹ, chính là đám người ngày đó đi tìm Thẩm Thành đòi tiền.

Tên đàn em nói: “Cậu, hoá ra Thẩm Thành không phải con của bọn họ.”

Người được gọi là cậu đang ngậm thuốc lá trong miệng, ông ta cười lạnh: “Con khốn Cao Xán đó, lá gan cũng lớn thật, tao nói mà, hai tên này sao có thể sinh ra một đứa con đẹp như Thẩm Thành được.”

Tên đàn cũng nghĩ đến chuyện đó: “Đúng vậy, con còn tưởng là do gen lặn đấy.”

“...”

Khóe miệng người cậu giật giật: “Đồ ngốc.”

Đàn em suy nghĩ một lúc, phản ứng lại: “Cậu, nếu chúng ta biết rồi, vậy đi uy hiếp Cao Xán đi, bây giờ trong tay chúng ta có điểm yếu của bà ta, không sợ bà ta không trả tiền.”

Cậu tên đó hút một hơi thuốc, không tin được sao lại có người ngốc như vậy: “Đồ óc heo, Cao Xán thì có thể có bao nhiêu tiền?”

Đàn em ngơ ngác chớp mắt, cuối cùng cũng phản ứng lại, trong mắt cậu ta tràn ngập ánh sáng, cực kỳ vui mừng: “Cậu à, ý của cậu là…”

Người cậu rút điếu thuốc trong miệng vứt xuống đất, dùng giày từ từ nghiền nát, trong mắt người đàn ông dần dần hiện ra sự tàn nhẫn, cong khoé môi cười: “Muốn tìm, thì phải tìm người giàu nhất.”

Hôm sau.

Thời tiết nắng nóng, cô giáo chủ nhiệm đứng trước lớp thông báo một tin tức chấn động: “Gần đây hiệu trưởng cố ý sắp xếp lớp một và lớp hai đi chơi xuân, đi leo núi dã ngoại ba ngày.”

Vừa dứt lời, cả lớp ồ lên.

Bọn trẻ đang ở độ tuổi mê chơi, bị nhốt trong lớp học tập cả ngày đã kìm nén bản tính, nghẹn sắp điên rồi, mọi người rất vui vẻ, rất nhanh cô giáo chủ nhiệm đã tạt một gáo nước lạnh: “Nhưng không phải lớp nào cũng đi.”

“...”

Cả lớp yên tĩnh.

Ánh mắt cô giáo chủ nhiệm nhìn lướt qua mọi người: “Một tuần sau, tất cả các lớp sẽ tham gia kỳ kiểm tra hàng tuần, lớp nào có điểm trung bình đạt được 80 điểm trở lên thì lớp đó mới có tên trong danh sách đi.”

Lớp bọn họ bình thường không tính là lớp giỏi, thành thích không đều, bình thường điểm trung bình cao nhất cũng chỉ khoảng 70 điểm, muốn được 80 điểm ngay lập tức thì có hơi khó, lúc này có không ít bạn học lộ vẻ mặt khó xử, mọi người thảo luận sôi nổi.

Cô giáo chủ nhiệm Hoàng Giai nói: “Muốn thì phải học tập chăm chỉ, cơ hội đi chơi phải dựa vào bản thân mới giành được.”

Tâm trạng các bạn học phức tạp.

“Sao lại vậy chứ?”

“Tôi rất muốn đi, nhưng kiểm tra lần trước tôi cũng chỉ được 60 điểm…”

“Cũng không biết có thể đến lượt lớp chúng ta không?”

“Cố gắng thử xem.”

Trước đây chưa từng có, không chỉ một lớp này, mà bầu không khí của những lớp khác cũng đột nhiên tăng cao, lúc trước có giáo viên giành tiết môn thể dục khiến các học sinh không hài lòng, còn bây giờ hận không thể học mỗi ngày, ngay cả nghỉ giữa giờ cũng có không ít người tự mình làm bài, mà có một số việc không có cách nào giải quyết trong thời gian ngắn, đặc biệt là bạn học có nền tảng yếu, muốn đốt cháy giai đoạn ngay lập tức thì cũng rất khó khăn.

Môn khó nhất đối với Giản Thời Ngọ chính là môn toán, nhưng trước đó cậu đã rất chăm chỉ, nên giờ có thể làm được khá nhiều câu hỏi.

Khổng Văn Tĩnh bạn ngồi cùng bàn vẫn luôn nhìn cậu, dáng vẻ muốn nói lại thôi. 

Giản Thời Ngọ tò mò hỏi: “Sao vậy?”

“Chuyện là…”

Bạn nữ có dáng vẻ thanh tú, khuôn mặt đỏ bừng, làn da hồng hào, giọng nói có hơi nũng nịu: “Hình như cậu vừa làm xong câu hỏi khó của bài kiểm tra, tại sao tôi làm thế nào cũng không ra vậy?” 

Bạn nhỏ mập mạp ngốc nghếch sờ đầu: “A, vậy sao cậu nói sớm.”

Giản Thời Ngọ nghiêng qua, cậu nhìn thoáng qua đề bài, sau đó bắt đầu kiên nhẫn giảng bài cho bạn học, từng bước nên làm thế nào, tại sao phải làm như vậy, dùng phương trình nào, nếu bạn nữ nghe không hiểu, cậu sẽ kiên nhẫn giảng lại.

Cuối cùng cậu nói: “Vậy là tìm ra được đáp án rồi.” 

Trong mắt Khổng Văn Tĩnh lấp lánh đầy sao: “Vậy sao, tôi đã biết làm như thế nào rồi, cậu còn biết giảng bài cho người khác nữa, thật lợi hại.”

“Hì hì.”

Giản Thời Ngọ kiêu ngạo đến mức bay lên trời, còn không quên nói: “Là Thẩm Thành dạy tôi đó, hắn nói học cách làm cũng vô dụng, phải học cách hiểu công thức, như vậy thì khi gặp được nhiều câu hỏi khác nhau mới có thể hiểu mà áp dụng được, hắn còn lợi hại hơn tôi nhiều.”

Khi cậu khen Thẩm Thành, trong mắt cũng tràn ngập ánh sáng.

Nụ cười trên mặt Khổng Văn Tĩnh nhạt dần: “Là vậy sao.” 

Tiếng động bên này rất nhanh đã thu hút sự chú ý của các bạn học khác, nghỉ giữa giờ có rất nhiều người đang tự học, cũng có rất nhiều người sẽ tụ tập xung quanh mấy bạn học có thành tích tốt, ví dụ như Quý Bắc Xuyên gần đây rất nổi tiếng, cậu ta cũng rất hưởng thụ cảm giác có một đám người vây xung quanh xin cậu ta giảng bài.

Bàn thứ 3 gần với bàn thứ 4 của Giản Thời Ngọ, có người nghe thấy giọng giảng bài của Giản Thời Ngọ, phương pháp giảng bài của bạn nhỏ mập mạp khác với Quý Bắc Xuyên, Quý Bắc Xuyên cao cao tại thượng*, có vài chỗ nghe không hiểu sẽ mắng bọn họ, thật sự nghe không hiểu rõ, nhưng bạn nhỏ mập mạp lại không như vậy, rất kiên nhẫn, rất dịu dàng.

* Cao cao tại thượng – (高高在上): chỉ địa vị cao, còn để chỉ lãnh đạo xa rời quần chúng, xa rời thực tế.

Dần dần có người mạnh dạn hơn.

“Giản Thời Ngọ, câu này tôi không biết làm, cậu có thể giảng lại cho tôi không?”

“Câu này tôi cũng không biết.”

“Còn tôi nữa.”

Giản Thời Ngọ có hơi ngốc, không biết tại sao những người này không tìm người có thành tích tốt mà lại đi tìm mình, nhưng cậu nghĩ mọi người đều là bạn học, có thể giúp thì giúp thôi, lúc bản thân không biết, Thẩm Thành cũng đã giúp mình, vậy khi cậu biết, cũng muốn giúp đỡ người khác.

Nghĩ như vậy, bản nhỏ mập mạp rất hào phóng, cười tươi: “Được nha.”

Vì chính cậu cũng là người không có nền tảng, hơn nữa thành tích cũng bình thường, cho nên khi giảng đề sẽ chia sẻ những kinh nghiệm của bản thân, giải thích từ góc nhìn của một học tra, giảng từng bước từng bước một, cho dù học sinh có thành tích kém đến đâu cũng nghe hiểu, hơn nữa không có quá nhiều áp lực.

Dần dần, càng ngày càng có nhiều người tụ tập đến bên cạnh Giản Thời Ngọ nghe cậu giảng bài.

Một lúc sau Quý Bắc Xuyên mới phát hiện tại sao mọi người đều đi về phía sau, cậu ta không thể tưởng tượng được quay đầu hỏi: “Các cậu điên rồi sao?”

Bạn cùng bàn của cậu ta nói: “Mọi người đều muốn nghe giảng bài.”

Quý Bắc Xuyên cười nhạo một tiếng: “Giản Thời Ngọ thì biết làm bài gì, thành tích kiểm tra lần trước của cậu ta còn tệ hơn tôi, còn có mặt mũi giảng bài sao?”

Bạn cùng bàn ngượng ngùng, nhưng cũng không dám đắc tội cậu ta: “Nhưng cậu ấy tiến bộ rất nhanh, hơn nữa giảng mấy câu thật sự đúng.”

“Vậy thì có tác dụng gì.” 

Quý Bắc Xuyên bĩu môi, khinh thường nói lớn tiếng: “Mấy bạn không sợ bị cậu ấy giảng sai sao.”

Các bạn học vây quanh Giản Thời Ngọ cũng nghe thấy, bọn họ quay qua nhìn nhau, so sánh giữa việc bị giảng sai thì bọn họ càng không muốn quay về bị Quý Bắc Xuyên trách mắng, nên không có ai để ý tới cậu ta.

Sắc mặt Quý Bắc Xuyên vặn vẹo vì tức giận.

Cậu ta quay người tiếp tục đọc sách bài tập, phát hiện câu vừa rồi mới giảng vậy mà bạn cùng bàn lại làm sai, mắng một câu: “Đồ óc heo nhà cậu, câu đơn giản vậy cũng không biết làm, thật lãng phí thời gian.”

Vẻ mặt bạn cùng bàn lúc trắng lúc xanh, cuối cùng lấy sách bài tập lại: “Xin lỗi, tôi vẫn nên tìm người khác đi.”
 
?

Quý Bắc Xuyên không dám tin.

Bạn cùng bạn, người luôn nghe lời cậu ta, lại cầm sách bài tập đi về phía sau, chen vào bên cạnh Giản Thời Ngọ, lại gần nghe giảng bài, điều này thật sự giống như đang tát vào mặt cậu ta, thành tích của cậu ta tốt hơn không biết bao lần so với tên mập kia, mà những người này không tìm mình lại tìm tên mập đó?

Không sao, tên mập này chỉ biết làm mấy câu, đợi có câu khó không biết làm, những người này còn không quay lại tìm mình, đến lúc đó thì cũng biết sai rồi.

Nghĩ đến đây, Quý Bắc Xuyên lại lộ ra nụ cười đắc ý, kiên nhẫn đợi Giản Thời Ngọ xấu mặt. 

Bên này, thật sự gặp được câu hỏi không giải ra được.

Khuôn mặt mũm mĩm của Giản Thời Ngọ nhăn lại, thành thật nói: “Tính không ra.”

Các bạn học khác cũng rất buồn:

“Làm sao đây?”

“Tìm người khác hỏi đi.”

“A, tôi không muốn đi, các bạn học giỏi đều đang bận làm bài, hoặc là bị mắng…”

Mọi người đều rất buồn, ngay lúc bạn học đều đang khó xử, Hầu Tử ở bên cạnh lộ ra nụ cười đầy ẩn ý, hắng giọng nói: “Lớp trưởng chắc chắn sẽ biết câu này.”

Vẻ mặt mọi người bừng tỉnh.

Mọi người đều nhìn qua Thẩm Thành, bóng dáng lạnh lùng của thiếu niên ngồi bàn hai, ở khoảng cách này cũng có thể cảm nhận được khí chất lạnh nhạt cách xa người khác ngàn dặm của hắn, các học bá khác đều đang làm bài, sống lưng hắn thẳng tắp, nhìn quyển sách trong tay, nhìn thoải mái hơn rất nhiều.

Nhưng mà—

“Tôi không dám tìm lớp trưởng.”

“Lớp trưởng không giảng bài cho người khác đâu.”

“Chỉ cần đứng trước mặt cậu ấy tôi đã bắt đầu căng thẳng rồi, càng đừng nói đến việc nhờ giảng bài.”

Mọi người bàn tán xôn xao, không ai dám đi.

Hầu Tử chọc Giản Thời Ngọ: “Cậu đi đi, nói Thẩm Thành nhà cậu giúp một chút.”

?

Vẻ mặt bạn nhỏ mập cực kỳ khiếp sợ, nói lắp: “Đầu cậu bị hỏng rồi sao, tôi, tôi cũng không dám.”

Ngoại trừ tối hôm đó ở nhà hỏi bài, thì những lúc khác cậu cũng không dám đi tìm Thẩm Thành đó có được không.

Hầu Tử vỗ vai cậu, vô cùng tự tin nói: “Tất cả mọi người ở đây chỉ cậu là có can đảm nhất, cậu suy nghĩ kỹ lại đi, có người nào dám gửi thư tình liên tục cho Thẩm Thành hai năm không? Có người nào dám mượn tiền Thẩm Thành ăn cơm không? Có người nào dám tan học không về nhà mà theo đuổi Thẩm Thành không? Những chuyện này cậu đã làm rồi, còn có chuyện không dám sao?”

“...”

Tất cả đều là hiểu lầm thôi.

Giản Thời Ngọ muốn giải thích, lại nhận ra không biết nên giải thích thế nào.

Hầu Tử lại nói thêm một câu: “Ở đây bọn tôi không làm được, nhưng cậu chắc chắn được.”

Các bạn học khác cũng nhìn Giản Thời Ngọ với ánh mắt mong đợi, hy vọng của bọn họ đều đặt lên trên người bạn nhỏ mập mạp, Thẩm Thành không có khả năng giảng bài cho bọn họ, nhưng bạn nhỏ mập mạp thì khác nha.

Dưới ánh mắt áp lực của tất cả mọi người, Giản Thời Ngọ đành phải từ từ đứng dậy, cắn răng nói: “Tôi chỉ có thể đi thử thôi, không nhất định sẽ thành công.”

Mọi người gật đầu thật mạnh.

Giản Thời Ngọ cầm sách bài tập đứng lên, dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, mang theo dáng vẻ không sợ chết, người không biết còn tưởng là cậu đi đánh lô cốt đó.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia